Chương 325: Sự thật kinh người

"Có bằng chứng không?" Cận Nghiêm lại nói một câu nhẹ tênh.

Nhưng lại đủ sức mạnh đánh cho Hạ Trú không thể phản công.

Không có bằng chứng.

Không ai có thể chứng minh cô không giở trò với thuốc lá.

Loại thuốc lá mà Lục Đông Thâm hút chỉ qua tay một mình cô, ngay cả thành phẩm tạo ra cũng do cô đích thân theo dõi sát sao. Mọi số liệu, tài liệu ghi chép về tỷ lệ thành phần đều xuất phát từ cô, cho dù lấy ra cũng phí công vô ích.

"Đổng sự Tần, giữ một người phụ nữ như vậy ở bên cạnh Đông Thâm là quá nguy hiểm."

Đổng sự Hứa không hề khách khí đối với Hạ Trú, cũng không biết là vì sự xung đột ban nãy về mặt ngôn ngữ hay chỉ nhằm vào đúng chuyện này. Rồi ông ta nhìn về phía Lục Đông Thâm, khuyên nhủ chân thành: "Đông Thâm à, cậu nghĩ mà xem. Sau khi Đàm Diệu Minh chết, cô ta theo cậu về Bắc Kinh, chỉ trong vòng chưa đầy một năm, cô ta đã lên được chức nhà tạo hương của Lục Môn. Hơn nữa trong vòng một năm nay, bao nhiêu chuyện xảy ra, có chuyện nào không liên quan đến cô ta? Cậu đã vì cô ta phá lệ bao nhiêu lần rồi? Còn cô ta đã giẫm đạp lên cậu giành được bao nhiêu lợi ích? Có thể lợi dụng thuốc lá để kiểm soát một người, đây đâu phải là cách người bình thường có thể làm được? Ở ngoài kia có biết bao nhiêu người nói cậu đã bị cô gái này làm cho mê mẩn, bây giờ xem ra cũng không phải là không có lý. Cận Nghiêm nói đúng, cô ta đang dùng tiền tài của cậu để nuôi dưỡng tiền tài của Đàm Diệu Minh, dùng quyền thế của Lục Môn để nuôi dưỡng quyền thế của Đàm Diệu Minh."

Sắc mặt Tần Tô rất khó coi, cũng rất nặng nề.

Lục Đông Thâm thì vẫn cứ im lặng. Anh lấy một điếu thuốc từ trong hộp ra, nhẹ nhàng xoay giữa ngón tay.

Hạ Trú có miệng nhưng không thể biện hộ.

Cô giống như đứng giữa một căn nhà đá bốn mặt thông gió, muốn chặn những khe hở lại nhưng chợt phát hiện chặn kiểu gì cũng không chặn hết. Khe hở này lại giống như dây leo chậm rãi lan ra, lan đến giữa cô và Lục Đông Thâm.

Cô liều mạng cắn răng.

Ánh mắt những người xung quanh nhìn cô đều tràn đầy ngờ vực, sửng sốt, thậm chí còn có sợ hãi.

Không sai, những người này đang sợ cô.

Bởi vì ở trong mắt họ, cô là người có thể lợi dụng mùi hương để đạt được mục đích, chắc chắn là một con quái vật có thể dùng mùi hương để hại người.

Cô ghét ánh mắt này.

Khi trước, có biết bao người từng nhìn cô bằng ánh mắt này, chỉ toàn là nơm nớp lo sợ.

Thậm chí cô cảm thấy, có lẽ năm xưa khi cô bị bỏ rơi, ánh mắt mẹ nhìn cô chắc cũng như thế này chăng.

Vậy còn Lục Đông Thâm thì sao?

Anh có sợ hãi, có né tránh cô không?

Cô gấp gáp muốn biết tâm tư của anh, muốn nhìn thấy ánh mắt của anh. Nhưng anh không nhìn cô, từ đầu đến cuối không nhìn.

Sự hoảng sợ người khác dành cho cô lọt vào mắt cô, sau đó trở thành một hạt mầm nảy nở trong trái tim. Hạt giống vỡ vỏ trưởng thành nhanh chóng, thế nên, nỗi sợ này cũng đã lan ra khắp trái tim cô.

Cô cần như đã nghiến răng tới tê dại. Cô phẫn nộ nhìn chằm chằm đổng sự Hứa, phản bác rành mạch: "Nếu tôi cần tiền tài hay quyền thế, hà tất phải bỏ gần tìm xa chọc vào Lục Đông Thâm chứ? Tập đoàn Hoa Lực xuất sắc hơn Skyline chứ!"

Một câu nói khiến đổng sự Hứa sững người. Bên kia, Lục Khởi Bạch từ đầu vẫn im lặng giờ lên tiếng: "Các vị đổng sự, Cận Nghiêm! Tôi cho rằng chuyện này vẫn phải tính kế lâu dài, tuy rằng chứng cứ bất lợi nhắm vào giám đốc Hạ, nhưng kiểu suy đoán biết một nói ba này có hơi võ đoán. Giám đốc Hạ ban nãy nói đúng lắm, nếu cô ấy một lòng vì Đàm Diệu Minh, thì trực tiếp tìm Nhiêu Tôn là được rồi."

Sự yêu quý Nhiêu Tôn dành cho Hạ Trú từ sau khi cô theo Lục Đông Thâm trở về Bắc Kinh vẫn chưa hề dứt.

Không chỉ một lần quầy lễ tân nhận được những bó hoa cực lớn, cái tên Nhiêu Tôn được treo ngang nhiên trên thiệp. Anh ấy tặng lần nào là Hạ Trú vứt đi lần ấy.

Không ai biết những vướng mắc trước kia giữa Hạ Trú và Nhiêu Tôn, thế nên một mực cho rằng Thái tử gia Kinh thành đang theo đuổi Hạ Trú, ai nấy đều ngưỡng mộ vô cùng.

Tình hình ấy kéo dài tới tận khi Lục Đông Thâm công khai đang hẹn hò với Hạ Trú thì cuộc tấn công mãnh liệt của Nhiêu Tôn mới chấm dứt.

Thế nên, Lục Khởi Bạch buông ra một câu nói như vậy, cũng quả thực khiến mọi người ngồi ở ghế suy nghĩ.

Duy có người không im lặng là Cận Nghiêm.

Có thể vượt ngàn dặm xa xôi từ Mỹ bay sang đây, thì tài liệu anh ta nắm trong tay không thể chỉ có chút chút.

Chất giọng của anh ta phá vỡ sự yên tĩnh của phòng họp.

"Nhiêu Tôn đúng là có tiền có thế, lại gần gũi, tiện lợi dụng nhất. Nhưng vì bối cảnh gia đình họ Nhiêu không đơn giản thế nên giám đốc Hạ cũng chưa chắc chịu mạo hiểm. Quan trọng hơn là..."

Nói tới đây, ánh mắt Cận Nghiêm cũng tối đi, không còn bình thản như ban nãy nữa.

Ánh mắt ấy khiến sống lưng Hạ Trú lạnh toát.

Chẳng hiểu sao cô lại giật mình, một dự cảm chẳng lành dâng lên nhanh chóng.

Cận Nghiêm nhìn cô chằm chằm, hơi nheo mắt lại: "Xích mích nảy sinh giữa giám đốc Hạ và Nhiêu Tôn vì chuyện của Tả Thời ba năm trước đã quyết định sự lựa chọn của hiện tại. Cô ta không thể lựa chọn Nhiêu Tôn, sự lựa chọn duy nhất chính là tổng giám đốc Lục."

Trái tim Hạ Trú bắt đầu nhảy điên cuồng.

Những người khác đều nhìn về phía này.

Cận Nghiêm hỏi thẳng cô: "Tả Thời đang ở đâu?"

Hạ Trú nhìn anh ta chăm chăm, đôi môi mím chặt lại.

Cận Nghiêm lại hỏi: "Lúc trước khi ở Thương Lăng, cô chữa bệnh cho Thai Quốc Cường, nguyên liệu cô xuống hồ Phủ Tiên lấy lên là thứ gì?"

Hạ Trú vẫn không nói gì.

Da dầu cô như bị kim đâm vậy, nỗi đau từ tầng này lan ra tầng khác.

"Ba năm trước cô mất tích ly kỳ, ai ai cũng nói cô giết người rồi vào tù, Đàm Diệu Minh là người đã cứu cô ra đúng không?"

"Tôi không giết người! Cũng không ngồi tù!" Cả người Hạ Trú run lên.

Vậy cô không vào tù thì cô đã đi đâu?" Cận Nghiêm lạnh lùng quát.

Hơi thở của Hạ Trú trở nên dồn dập, từng đợt buốt lạnh dâng lên từ tận đáy lòng, chưa bao giờ lạnh đến thế.

Tần Tô thấy cảnh này có phất bất thường bèn hỏi Cận Nghiêm: "Cậu hỏi cô ấy chuyện này có nghĩa là sao? Liên quan đến chuyện ngày hôm nay ư?"

"Đương nhiên là có liên quan." Cận Nghiêm lạnh giọng: "Chỉ khi lật lại quá khứ, mọi người mới hiểu Đàm Diệu Minh có ý nghĩa gì với cuộc đời của cô ta. Mà hôm nay khi cô ta làm những việc này vì Đàm Diệu Minh cũng không quá bất ngờ."

Mọi người xôn xao.

Lục Đông Thâm nhìn lên Cận Nghiêm, nhíu chặt mày.

"Giám đốc Hạ, ba năm trước đúng là cô không giết người, cũng không ngồi tù." Bất ngờ thay, Cận Nghiêm nói một câu như vậy. Nhưng anh ta cũng đổi giọng ngay sau đó, nói ra một lời khác khiến người ta sợ hãi tột đỉnh: "Tả Thời được coi là ân nhân cứu mạng cô đúng không? Không có anh ta, làm sao cô thoát ra được khỏi sa mạc Gobi mênh mông vô bờ? Thế nên, tôi rất muốn hỏi cô một câu: Thịt người có ngon không?"

Câu nói ấy giống như một quả bom nguyên tử.

Phản ứng của mọi người đều thảng thốt như trải qua một thiên tai nào đó ngay lúc này, khó lòng tin được và sợ hãi.

Ngay cả một Lục Đông Thâm trước nay vẫn bình tĩnh cũng phải bất ngờ.

Tần Tô bàng hoàng: "Cái gì?"

Còn Hạ Trú, cô đã sớm ngồi đực ra đó, đầu óc trống rỗng hoàn toàn, cả khuôn mặt như được bôi sáp nến, nhợt nhạt không chút huyết sắc.

"Người phụ nữ này..." Cận Nghiêm chỉ tay vào Hạ Trú: "Ba năm trước đã cùng Nhiêu Tôn, Tả Thời đến tận sa mạc Gobi, cuối cùng chỉ có cô ta và Nhiêu Tôn thoát được ra ngoài. Tả Thời sống không thấy người, chết chưa thấy xác. Dưới đáy hồ Phủ Tiên, chúng tôi tìm được một thi thể. Qua giám định và so sánh với ADN của Tả Thời, thi thể đó cũng giống như các thi thể khác dưới đáy hồ, trên lớp xương cốt mục ruỗng có rất nhiều sứa nấm xác. Loại sứa này ngoài việc sinh trưởng ra còn là một nguyên liệu pha chế mùi hương quan trọng. Trên cánh tay thi thể có dấu vết bị dao cắt. Việc này khiến người ta không khó suy đoán rằng, người tay từng bị ai đó cắt thịt cánh tay ra."

"Lúc đó, trong điều kiện thức ăn và nước uống thiếu thốn, họ đã ra khỏi nơi không người ấy bằng cách nào, tôi nghĩ tôi không cần nghĩ nhiều mọi người cũng hiểu rõ. Thi thể của Tả Thời sau khi chết không được an táng, bị cô ta ném xuống hồ Phủ Tiên dùng làm mục đích nuôi nguyên liệu. Nhưng có lẽ vì đoạn ký ức ở sa mạc Gobi quá giày vò, thế nên từ lúc trở về, cô ta đã điên điên khùng khùng, cuối cùng phải vào bệnh viện tâm thần."

Tất cả mọi người đều không nói thành lời...

~Hết chương 326~

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện