Chương 538: Cảm giác quen thuộc của mùi hương
Khi Cảnh Ninh vội về tới công ty thì đã thấy không ít xe cảnh sát dừng trước tòa nhà tập đoàn, còn có cả đống phóng viên mang theo "súng dài pháo ngắn", vây kín Lục Môn không còn một kẽ hở. Cô run lên, không hiểu sao trong lòng nảy sinh một dự cảm chẳng lành, bước chân cũng trở nên mềm nhũn.
Trong bãi đỗ xe dưới tầng hầm cũng có không ít người vây quanh. Người thì quay phim phát sóng trực tiếp, kẻ thì đợi tóm lấy mấy người rảnh rang trong công ty... Cảnh Ninh đánh vô lăng, né tránh đám đông, dừng tạm xe vào một ô.
Thang máy đi thẳng lên văn phòng, Cảnh Ninh cúi đầu chuyển sang thang máy dành riêng cho nhân viên cấp cao, trong lòng hoang mang bất an, bên tai văng vẳng câu nói của cô thư ký: Không hiểu tại sao lại có cảnh sát tới công ty. Họ vào trong phòng làm việc của phó tổng giám đốc Lục...
Giây phút cửa thang máy mở ra, hơi thở của Cảnh Ninh bất giác trở nên dồn dập.
Ngay đầu hành lang có hai cảnh sát đang đứng. Thấy cửa thang máy mở ra, họ nghiêm mặt nhìn qua. Da đầu Cảnh Ninh như nổ tung, tim đập thình thịch dữ dội. Chân trước cô vừa đi ra khỏi thang máy, đã thấy năm sáu cảnh sát đi về phía này, đi đầu chính là Lục Khởi Bạch.
Anh để hai tay phía trước, dùng áo vest che kín, hai cánh tay trái phải đều bị cảnh sát giữ hờ. Ngoài mặt không có gì nhưng thật ra anh đang bị kiểm soát.
Cả đám người ấy đi về phía thang máy, phía sau là mấy cô thư ký, mặt ai nấy đều hoảng sợ.
Cảnh Ninh mềm nhũn chân, vội chống tay lên tường mới giữ vững được cơ thể. Dự cảm không lành ấy cuối cùng đã hóa thành sự thật, trở thành một nỗi sợ chưa từng có, bám chặt lấy cô, khiến cô không sao thở nổi.
Lục Khởi Bạch đi đầu tiên cũng đã nhìn thấy cô. Sắc mặt vốn bình thản bỗng có sự thay đổi, trở nên khó coi, trở nên cứng đờ lạnh lẽo, trở nên... hoảng loạn bối rối như không kịp phòng bị. Anh dừng bước, mặc cho hai cảnh sát hai bên đẩy mình, anh cũng không nhúc nhích.
Cảnh Ninh buông tay, khó khăn tiến về phía trước mấy bước, nhưng bắp chân vẫn đang run rẩy, dù cô tự răn mình phải bình tĩnh thì cũng phí công vô ích. Cô không bước được thêm nữa, sợ bước thêm sẽ ngã quỵ xuống đất.
Cô đờ đẫn nhìn Lục Khởi Bạch, cả người cứng đờ không thể động đậy. Lục Khởi Bạch cũng chỉ dừng lại trong khoảnh khắc rồi nhanh chóng tiến về phía trước. Khi đi tới bên cạnh Cảnh Ninh, anh cũng không dừng bước, thậm chí sắc mặt đã bình thản lại như cũ, cứ thế đi lướt qua cô.
Phía sau Cảnh Ninh là tiếng bước chân hỗn loạn, chúng lọt vào tai cô, trở thành những âm vọng ong ong không dứt.
Cho đến khi thang máy kêu "Ding" lên một tiếng.
Cảnh Ninh chợt rùng mình, quay đầu gọi to một tiếng theo phản xạ: "Khởi Bạch!"
Đây là cái tên cô dã từng tâm niệm nhủ thầm trong lòng vô số lần, cô cứ thế gọi lên thật to.
Lục Khởi Bạch lập tức đứng sững trước cửa thang máy, sống lưng thẳng tắp.
Cảnh Ninh đứng tại chỗ. Cô muốn tiến lên, nhưng hai chân như bị đóng đinh không thể nhúc nhích. Bờ môi co run rẩy, răng hai hàm trên dưới va vào nhau không ngừng. Lục Khởi Bạch đã có phản ứng, anh khẽ quay đầu nói câu gì đó với người cảnh sát bên cạnh. Người đó khẽ gật đầu.
Lục Khởi Bạch quay lại, đi về phía Cảnh Ninh.
Mỗi bước tiến lên, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần. Nhưng Cảnh Ninh luôn có một cảm giác, lần cách biệt hôm nay là đời đời kiếp kiếp. Cô và Lục Khởi Bạch sẽ xa cách trăm sông ngàn núi, sống chết không gặp lại...
Những cảnh sát đó không tiến lên mà ở bên cạnh thang máy, một trong số họ ấn thang máy, rõ ràng là không định cho Lục Khởi Bạch quá nhiều thời gian.
Lục Khởi Bạch dừng bước trước mặt Cảnh Ninh, nhìn cô từ trên xuống. Cô ngẩng đầu. Ở khoảng cách gần như vậy, cô nhìn được vẻ mệt mỏi trong mắt anh. Cô há hốc miệng, muốn hỏi anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng cổ họng như bị bông bịt kín, không phát ra được âm thanh nào.
"Cảnh Ninh." Ngược lại Lục Khởi Bạch lên tiếng, thanh âm rất khẽ, thậm chí là thanh lạnh: "Đơn xin từ chức của em, tôi đã phê duyệt rồi. Kể từ hôm nay, em không còn là nhân viên của Lục Môn nữa."
Cảnh Ninh sững người.
"Rời khỏi nơi đây, hoặc là về nước, tìm một công ty ổn định phát triển lại từ đầu." Lục Khởi Bạch nhìn cô, trong ánh mắt không có chút tình cảm nào: "Còn nữa..." Anh hơi ngừng lại rồi mới nói: "Hãy tìm cho mình một người đàn ông tốt, em xứng đáng được một người tốt hơn yêu thương."
Nói xong những lời này, anh bèn quay người bỏ đi, không hề ngoảnh lại.
Cảnh Ninh đứng đực tại chỗ như một khúc gỗ. Giây phút cửa thang máy đóng lại, trái tim cô đau đớn kịch liệt, giống như có ai đâm mạnh vào đó một nhát dao vậy, một nỗi đau đớn bao trùm làm tắc nghẹn hơi thở cô.
Cô lẩm bẩm tên anh, nhưng lần này, anh không còn quay lại nữa...
***
Lần này, Tần Thiên Bảo ngủ rất lâu, giống như bù cả giấc ngủ của ngày hôm trước vậy. Từ giây phút hôn mê đến tận tám giờ tối ngày hôm sau, thằng bé mới từ từ tỉnh dậy. Tưởng Ly và Nguyễn Kỳ cũng nhân cơ hội ấy ngủ một giấc ngon.
Theo thời gian trị liệu trước đó Tưởng Ly đưa ra, tối nay là tối cuối cùng, cũng là tối mấu chốt cho việc Tần Thiên Bảo có thức tỉnh được hay không.
Lục Đông Thâm và Nhiêu Tôn không tới từ đường. Sau hai ngày tận tâm tận lực, mọi thứ của từ đường đã được định hình. Tộc trưởng Tần chỉ cần dẫn người trong thôn tới làm theo là được. Họ cũng ngủ bù một giấc thoải mái. Sau khi Tần Thiên Bảo tỉnh giấc, họ cũng dậy theo, giúp Tưởng Ly làm một vài công việc chuẩn bị.
Cái gọi là công việc chuẩn bị chẳng qua là chuẩn bị bốn kho báu của dân nghiên cứu, đồng thời lấy bức tranh vẽ Tế y của Tần Thiên Bảo trước đã cất kỹ ra, đặt bên cạnh bàn viết. Nguyễn Kỳ xuống bếp, rồi làm theo lời dặn dò của Tưởng Ly nấu một bát cháo trắng cho Tần Thiên Bảo. Có điều trong cháo thêm một ít hạt giống của cây móng tay lên men và dịch vỏ rễ viễn chí. Trước đó giữ một đoạn vỏ rễ viễn chí phơi khô, cũng được Tưởng Ly vót thành thìa nhỏ cho thằng bé uống cháo.
Còn Tưởng Ly thì cùng Tưởng Tiểu Thiên tắm rửa ngâm mình. Lục Đông Thâm khó chịu ra mặt.
Có lẽ sau khi trải qua một màn nôn thốc tháo, nói theo lời Tưởng Ly thì đã bài tiết hết những vẩn đục trong cơ thể ra ngoài, tinh thần Tần Thiên Bảo khá hơn trước nhiều lần, hai mắt có thần hơn, mặt trắng trẻo như ngọc. Tuy rằng không có giao lưu gì với họ, nhưng thật sự khác trước nhiều lắm.
Đến giờ phải dùng bữa, Tưởng Ly không làm khó thằng bé. Cô múc một bát cháo đầy, tận tay đút cho Tần Thiên Bảo. Còn Tần Thiên Bảo cũng dịu dàng ngoan ngoãn, nhìn chằm chằm Tưởng Ly, cô đút liền há miệng.
Cảnh này lọt vào mắt Lục Đông Thâm khiến anh bùng lửa trong lòng, nhưng lại không thể trút giận, chỉ biết gắng gượng nín nhịn. Nhiêu Tôn cố nhịn cười không nói gì, ngồi bên cạnh cứ gọi là sung sướng. Nguyễn Kỳ suy nghĩ khác Nhiêu Tôn. Tuy rằng cũng đã tiếp xúc với Lục Đông Thâm một thời gian nhưng nếu hỏi cô ấy hiểu bao nhiêu về tính khí và con người của Lục Đông Thâm, cô ấy không nói được. Chỉ cảm thấy mỗi lúc anh sa sầm mặt mày trông rất đáng sợ, nhất thời không dám nói gì nhiều, chỉ cắm đầu ăn uống.
Một người ngoài như cô ấy còn phát giác được bầu không khí bí bách này, chắc chắn Tưởng Ly cũng cảm nhận được.
Trên thực tế, Tưởng Ly cảm nhận được thật, không cần ngước mắt lên cô cũng biết ánh mắt Lục Đông Thâm gần như có thể giết người. Cô mặc kệ, tự ngồi đút cháo, muốn nhẫn nại bao nhiêu có bấy nhiêu, dáng vẻ hoàn toàn khác cảnh "ngược đãi" Tần Thiên Bảo hai hôm trước.
Đút hết cháo, Tưởng Ly lại bê nước lên cho Tần Thiên Bảo súc miệng.
Tần Thiên Bảo đó cũng thật kỳ lạ. Nếu nói thằng bé đã bình thường rồi thì nó lại coi như không thấy đám Lục Đông Thâm. Còn nếu nó vẫn đang bệnh thì nó lại phản ứng lại từng cử chỉ động tác của Tưởng Ly. Nhiêu Tôn thấy mà tấm tắc khen tài, anh ấy không bày ra vẻ lạnh lùng như Lục Đông Thâm mà hỏi Tưởng Ly nguyên do.
Có lẽ tất cả mọi chuyện đều như ý nên tâm trạng Tưởng Ly rất tốt. Hoặc cũng có thể chẳng liên quan gì tới sự tiến triển thuận lợi của mọi chuyện, chỉ là cô vốn có ý khoe khoang thôi. Cô hớn hở nói: "Có duyên hay còn gọi là khí khái tương đồng. Khí khái này có thể là do dạy dỗ và tính tình từ nhỏ, cũng có thể là sự hòa hợp của mùi hương cơ thể. Ngoại trừ người có bệnh, mùi hương của những người bình thường thanh và đạm, nhiều lúc không ngửi thấy, nhưng trong tiềm thức lại có thể khiến một người khác lại gần hoặc ghét bỏ, từ đó mà ảnh hưởng tới khoảng cách về tâm lý. Đây chính là hiệu ứng mùi hương cơ thể. Còn em, chỉ cần xây dựng cho nó một mùi hương quen thuộc, mùi hương cũng là mấu chốt để giao lưu với nhau."
"Hiểu rồi." Nhiêu Tôn cười thoải mái, nhưng trong mắt luôn giấu một sự xấu xa.
Quả nhiên, anh ấy quay sang Lục Đông Thâm ho khẽ, có vẻ tùy ý thực chất cố tình: "Cùng một loại mùi hương có lẽ cảnh giới cao nhất trong mối quan hệ thân mật giữa hai con người rồi."
Lục Đông Thâm không đoái hoài tới "ác ý", có vẻ như không hề quan tâm, thực chất nơi khóe mắt toát ra toàn là mùi chua nồng đậm.
~Hết chương 538~