Chương 3

Anh đã hết yêu em

Tại sao vẫn là một ngày trời xanh nắng gắt anh bước giữa lòng thành phố nhỏ này mà nghe tim mình trống trải đến đau khổ.

Anh nghĩ về những thói quen của chúng ta một cách bình tĩnh.

Chẳng có gì thay đổi ngoại trừ việc anh đã hết yêu em.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nào đó, anh hiểu rõ lòng anh thật nhẫn tâm, anh thấy mọi nghĩ đều đắng nghét, điêu tàn dưới những tượng đài do chính anh đã xây.

Tình yêu bỗng dưng phũ phàng trôi tuột khỏi trái tim anh, để mọi thứ nhớ thương trở thành xa xỉ.

Anh chẳng yêu thương thêm một ai khác, cũng chẳng phiền lòng hay trách hờn về tình yêu của em.

Chỉ là lạ lắm em ơi, một buổi sáng thức dậy anh như bị ai đánh cắp tất cả hoài niệm về em, bỏ lại trong anh một quãng đời trống trơn đến lạnh lùng.

Anh đã từng nghĩ mình thật xấu xa khi không thể giải thích cho sự ra đi của chính mình.

Tại sao tình yêu dừng lại? Tại sao?

Tình yêu – đến bao giờ anh thấu được tường tận con đường nó sẽ đi, đến bao giờ xúc cảm được giữ lại mãi mãi trong tim anh.

Đứng dưới bầu trời này, nước mắt anh bỗng chốc lăn dài nghẹn đắng cổ họng vì anh biết điều tốt nhất anh có thể làm cho người rất yêu anh là thẳng thắn nói với cô ấy rằng: anh đã hết yêu em.

Và thế là có một người khác ra đi đã khóc…….

Làm gì có kiếp sau

Khi con người ta cảm thấy vô vọng với thứ tình yêu đang có người ta mới hứa đến kiếp sau.

Em thật lòng chẳng cần những điều vĩ đại được lưu truyền ngàn năm sau nữa.

Cũng chẳng cần xây tượng đài cho những tháng năm chờ đợi mỏi mòn.

Chẳng cần đâu anh những điều viễn tưởng, con đường tình yêu ở thiên đường xa lấp lối.

Hãy quay về với em nếu ngày mai không bao giờ đến. Hãy yêu em thêm lần nữa vì em chẳng biết tim anh ở đâu vào kiếp sau.

Chỉ cần yêu anh, em sẽ thôi không nghĩ suy.

Chỉ cần yêu anh, em sẽ sống một đời trọn vẹn.

Việc bình yên nắm tay một người, tự hào bước giữa cuộc đời nó ý nghĩa hơn nhiều những yêu thương bằng lời nói, sớm muộn cũng trôi tuột giữa những ồn ào.

Thấy không anh, làm gì có kiếp sau. Người ta còn phải trả biết bao nhiêu duyên số ở từng kiếp người, đừng để ta nợ nhau thêm kiếp nữa.

Thấy không anh, làm gì có kiếp sau. Làm gì có mãi mãi. Chỉ có một người ột lần yêu duy nhất và một đời là đủ.

Thấy không anh, làm gì có kiếp sau.

Mà nếu có… chắc gì đã nhận ra nhau!

Hãy để em khóc

Sau bao năm, tôi bất chợt gặp lại anh ấy – người đàn ông luôn tin rằng tình yêu của chúng tôi chỉ là duyên phận vô chừng.

Bốn năm yêu nhau, anh ấy đã nói rằng anh ấy phải ra đi. Mây trời man mác, thổi nhẹ qua mái tóc bồng bềnh của anh ấy. Đứng đối diện để nghe những lời nói như dao cắt ấy, sao tất cả tôi thấy chỉ là bờ vai vững chai nơi tôi muốn tựa vào suốt đời. Ánh mắt trong veo, tôi ước được nhìn thấy vào mỗi bình minh. Và nụ cười hiền lành chẳng tì một nỗi đau sau mỗi hoàng hôn.

Tôi đã rất muốn níu kéo người đàn ông ấy.

Thế nhưng tôi đã không làm gì cả, tôi bất giác nghĩ rằng đã đến lúc anh ấy cần phải ra đi, vậy thôi. Những tháng ngày sau đó tôi đã đi về những con đường cũ kỹ, thấy anh ấy đâu đó chờ tôi. Tôi đã từng ngồi hàng giờ liền với những món quà anh ấy từng tặng tôi. Tôi đã từng thức trắng nhiều đêm vì một nỗi nhớ quá sức chịu đựng. Tôi đã từng mơ ước những giấc mơi khác nhau vì cùng một người. Tôi đã từng lang thang khắp nới để cố quên thật nhanh những điều không muốn nhớ. Tôi đã từng cảm thấy lòng mình thật đau đớn và cuộc đời thật quá tàn nhẫn. Tôi đã từng thử yêu một người khác với những vụng dại của kí ức về anh ấy. Hôm nay, thấy anh ấy đứng đó. Vẫn bờ vai vững chãi, ánh mắt trong veo và nụ cười hiền lành. Tôi bỗng bật khóc, khóc òa như một đứa trẻ.

Anh ấy nhìn tôi sao gượng một câu chào trước những giọt nước mắt lăn dài.

Làm sao anh ấy biết được, từ khi anh ấy ra đi tôi đã phải sống rất mạnh mẽ, tôi đã làm rất nhiều thứ để nhớ anh ấy, để quên anh ấy, để sống một mình với cuộc sống hỗn độn của tôi.

Chỉ có duy nhất một điều tôi không làm là khóc… điều đáng lẽ tôi nên làm khi anh ấy ra đi.

Đôi khi trong cuộc sống chúng ta nên có những giây phút thật sự yếu đuối, để mở cửa cho nước mắt chảy xuôi, cho nỗi đau trôi xa. Đừng cố gắng mạnh mẽ để rạn vỡ âm thầm sống cùng tháng năm, điều mạnh mẽ không cần thiết ấy đối với người đã ra đi thì có là gì…

Cô ấy

Cô ấy không quá xinh đẹp, chân thẳng dài và cũng chưa từng tồn tại những tham vọng về sự nghiệp lớn lao.

Cô ấy rất khó để nhận ra giữa đám đông vì cô ấy nhỏ bé, bình thường và giản dị.

Cô ấy nói với anh ấy rằng mình đã có thai.

Người đàn ông ấy mỉm cười ôm cô vào lòng mà chẳng hiểu vì sao hai dòng nước mắt cứ tuôn chảy không ngừng.

Cô ấy không cần có quá nhiều nhưng có đủ một người đàn ông tốt để trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian.

Nếu nhất định phải ra đi

Nếu nhất định phải ra đi, hãy cứ lặng yên mà ra đi.

Anh không cần phải nói “nếu như” vì em biết nếu còn yêu thì không có gì là không thể.

Bằng tất cả lòng vị tha và tình yêu to lớn chúng ta từng có.

Bằng tất cả nụ cười và nước mắt em rơi.

Bằng tất cả những tháng ngày mặc đớn đau dừng bước.

Bằng tất cả chúng ta của ngày ấy.

Em chúc anh hạnh phúc.

Nhắm mắt một đời người.

Nhắm mắt một tình yêu.

Người yêu cũ

Đừng bao giờ oán trách những nỗi đau, chẳng phải ai cũng cần những ngã rẽ để lớn lên đấy sao?

Đừng bao giờ hối hận bởi những tình yêu từng một lần rơi nước mắt, chẳng phải ai cũng cần biết mình đang sống đấy sao?

Đừng bao giờ trả thù người làm tổn thương mình, sống cuộc đời thanh thản đã là cách trả thù xuất sắc nhất.

Đừng bao giờ buồn khi họ ra đi, chẳng phải tình yêu đến cuối cùng vẫn là sự vị tha đấy sao?

Đừng bao giờ trở lại với điều từng một lần quay lưng, chẳng phải sớm muộn gì điều đó cũng sẽ lặp lại thêm lần nữa đấy sao?

Đừng bao giờ khóc khi gặp lại nhau, chẳng phải giọt nước mắt dù mặn đắng hay ngọt ngào cũng chỉ là vết cắt dài cho những điều đã qua đấy sao?

Đừng bao giờ hy vọng quá nhiều vào những năm tháng cô đơn, chẳng phải thất vọng sau những thất vọng là điều thật tồi tệ đấy sao?

Đôi khi bất chợt nghĩ về họ, lòng ta sẽ chỉ toàn là những nỗi buồn mênh mông vì…

… người yêu cũ chỉ nên là người yêu cũ.

Họ đã yêu thương ra.

Họ đã đi qua ta.

Họ đã ít nhiều ở trong ta.

Nhưng quyền năng về tình yêu đối với ta đã vơi đi.

Hãy xem họ như những cơn mưa, đôi khi ồn ào, đôi khi lặng lẽ nhưng sẽ luôn tồn tại để nhắc nhở ta về những khắc nghiệt, về những đổi thay….

Bài học này, ai cũng cần phải học.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện