Chương 10: Chương 10
Người đáng thương nhất
Người đáng thương nhất trong tình yêu đơn phương là: Người phụ nữ tốt.
Chính vì quá tốt nên cô ta sẽ chẳng có lấy thủ đoạn gì để giành người yêu thương và tất cả những điều cô ta sẽ làm là gom hết khổ đau vào lòng rồi cầu mong người khác hạnh phúc.
Người cô đơn nhất trong tình yêu là: Người có nhiều người yêu.
Khi nỗi nhớ bị san sẻ, yêu thương vỡ vụn chia thành nhiều phần, nước mắt tự lau, đi về một mình thì màn đêm buông xuống, đóng cánh cửa phòng lại đúng thật là chỉ có ta cõng lấy bóng ta.
Người xấu xa nhất trong tình yêu là: Người lừa dối trong tình yêu.
Chúng ta luôn có sự lựa chọn giữa có và không, nắm và buông. Vẫn biết không có gì là mãi mãi nhưng đã yêu thì đừng nên lừa dối.
Người ngu xuẩn nhất trong tình yêu là: Người chấp nhận làm người thứ ba.
Người thứ ba chưa chắc đã là người đến sau, người thứ ba đơn giản chỉ là người không có được tình yêu. Miễn cưỡng làm gì khi lúc nào nước mắt cũng chảy sau, nụ cười mặn đắng và bước chân luôn độc bước.
Người đáng thương nhất trong tình yêu là: Người cố yêu lại một người giống người đã ra đi.
Sự thay thế bằng thể xác sẽ hằn lên nỗi đau vạn lần khi tình thần không thể đổi. Mỗi người có một số phận riêng, đừng xuề xòa với những bi lụy vì trên đời này chẳng có ai giống hệt ai cả.
Người tệ hại nhất trong tình yêu là: Người không thể bảo vệ được người phụ nữ mình yêu.
Hãy yêu một người ngang bằng thế giới này.
Hãy can đảm để chịu gấp đôi những nỗi đau.
Hãy kiên cường giữ họ cân bằng và hạnh phúc.
Nếu không làm được những điều đó thì chi bằng đừng yêu họ.
Từ bỏ
Từ bỏ một người là điều khó khăn?
Từ bỏ một điều quen thuộc như việc nhìn thấy ánh bình minh mỗi sáng.
Từ bỏ việc được yêu thương hằng ngày khi tiềm thức khắc ghi duy nhất một người.
Từ bỏ những vui buồn chung lối, những câu chuyện không kết thúc.
Từ bỏ hạnh phúc và nỗi đau trong khoảnh khắc đã nghiễm nhiên thuộc về nhau.
Từ bỏ sạch sẽ về một gương mặt, một nụ cười, một bờ vai.
Từ bỏ tàn nhẫn những lần quay về để bước chân run lên bần bật như thể chưa từng đặt dưới mặt đất.
Từ bỏ trơ trẽn thứ tình yêu to lớn bằng cả vũ trụ.
Với riêng anh, việc từ bỏ một người đơn giản như tắt một ngọn đèn đường.
Hàng ngàn ngọn đèn khác vẫn rực sáng, điều anh buông tay bỗng hóa bé nhỏ cùng cực.
Em hiểu.
Em hiểu tường tận sự nhẫn tâm của một người muốn ra đi.
Em chẳng thể làm khác, khi những vùng vằng chỉ giống như một nhát dao sắc nhọn nữa đâm vào quá khứ đẹp đẽ chúng ta từng có.
Hãy tin rằng nơi đây là cuối con đường, số phận chỉ có thế và anh đã từng rất yêu em…
Anh ấy nhất định phải ra đi!
“Có tình yêu nào mà không dại khờ.
Lý trí ngàn đời chưa dành để yêu bao giờ.
Có tình yêu nào mà chưa từng đôi lần bật khóc.
Nước mắt mặn rưới tháng ngày nhạt màu.
Có tình yêu nào mà cao thượng đôi khi là chọn lựa cuối cùng.
Để điều duy nhất có thể mỉm cười là sự tồn tại của một ai khác. Dù biết rằng nỗi đau vẫn sẽ một lần nữa đong đầy như thế.
Thì có là chi khi yêu được một người chân thành.”
Anh ấy bảo rằng chúng tôi đừng kết hôn nữa.
Tôi chẳng buồn lấy một gợn sóng nào cả vì tim tôi như muốn nổ tung tan tành trước mặt anh ấy.
Tôi chưa hiểu vì sao cuộc đời lại chọn cho tôi nỗi đau này khi người tôi yêu thương hơn cả thế giới bỗng dưng vùng vằng ra đi, bỏ lại trong tôi một khoảng trời hoang hoải đau thương.
Anh ấy bảo rằng anh ấy với tôi không còn là tình yêu, anh ấy không thấy sự đam mê chảy trong tim, cũng chẳng thấy sự tha thiết trong nụ cười. Chúng tôi chẳng thường cãi vã, mọi thứ quá bình yên nên với anh ấy tôi chỉ là một thói quen lâu ngày cũng chán.
Tôi nuốt nước mắt vào trong hiểu rằng tôi mất anh ấy vì những điều tốt đẹp.
Tôi vốn dĩ không cần cuộc hôn nhân này để mãi mãi được ở bên anh ấy.
Tôi vốn dĩ không cần cuộc hôn nhân này để trói buộc trái tim hay loạn nhịp của anh ấy.
Tôi vốn dĩ không cần cuộc hôn nhân này để bao nhiêu cô gái ngoài kia trầm trồ ghen tị.
Phụ nữ như tôi – chẳng phải chỉ cần một người đàn ông thực sự yêu thương mình thôi sao?
Và đến khi sự hiện diện của tôi trong cuộc sống này đã không còn khiến anh ấy hạnh phúc thì chi bằng tôi cứ khóc thật đớn đau rồi ra đi trước khi anh ấy kịp cất bước.
Tôi thà làm nhân tình để ngàn đời anh ấy phải mang một nỗi đau xưa cũ còn hơn làm vợ để ngủ cùng một người đàn ông đêm nào cũng gọi tên người khác.
Trong tình yêu làm gì có phải trái, làm gì có đúng sai, chỉ là phụ nữ nên biết cách chọn lựa nỗi đau mà thôi.
Đàn bà (3)
Anh ấy đã ngủ cùng một người khác.
Đã hôn một người khác nồng nàn như khi hôn cô.
Đã ôm một người khác từ phía sau bằng một lời hứa đã từng được nói ra.
Đã lau nước mắt người đàn bà khác bằng nỗi đau của cô.
Đã quyết định đánh cắp ký ức của cô để chắp vá cho hiện tại của anh ấy.
Đã chia sẻ thứ tình yêu chỉ dành ột người cho cả hai người đàn bà.
Cô rít một điếu thuốc, môi run lên bần bật vì nỗi đau chảy dài khắp huyết mạch.
Cô là người đến sau? Là người thứ ba? Là người thay thế hay chẳng là ai trong tình yêu này.
Cô gục ngã trong nước mắt, chẳng biết từ bao giờ cô lại quyết định khóc cho hết những tổn thương. Cô thiếp đi trong mệt mỏi với hy vọng sẽ được mơ một giấc mơ khác.
Sớm mai thức dậy, anh ấy đứng bên thềm nhà, không một lời giải thích hay một câu xin lỗi, cứ lỗ mãng ôm cô vào lòng.
Cô vùng chạy đi.
Anh ấy giữ cô lại – xiết chặt và nói: “Anh cần em.”
Cô ấy lại bật khóc thế nhưng chẳng kháng cự thêm.
Vì anh ấy là đàn ông.
Và vì cô là đàn bà…