Chương 13
Thương
Này, có thích tôi?
Sao đón đưa bằng nụ cười rất mới.
Để mong nhớ là hẹn hò khắc khoải.
Và chỉ vui khi nghe thấy tôi về.
Này, có yêu tôi?
Sao chỉ đứng nhìn tôi không nói.
Nếu là bạn sao ôm tôi chặt thế.
Là tình nhân sao không bước chung đường.
À, là thương tôi!
Một người thương âm thầm nhưng sâu sắc.
Lòng thương đấy nhưng chẳng hề muốn giữ.
Vì người thương chỉ cần thấy tôi cười.
Nhường em bước
Anh khóc giọt nước mắt vào trong.
Chẳng để nói với chính mình anh yếu đuối.
Hay tô vẽ tình yêu nơi ngã rẽ.
Màu mắt em phai úa với mây trời.
Anh buông lối ngược đường em bước.
Chẳng để mong em phải ngoái nhìn.
Bận tâm cũ anh tìm nơi để cất.
Nỗi đau xưa mang giấu kín trong lòng.
Anh rất ổn hãy tin anh rất ổn.
Gió trên cao thổi hắt tiếng anh cười.
Anh ngạo nghễ mang tình yêu gửi nắng.
Nắng thương anh nắng giữ chẳng than phiền.
Nhường em bước con đường to rộng ấy.
Lối em đi anh sẽ vẫy tay chào.
Khi anh biết yêu thương không sở hữu.
Là anh mong hạnh phúc với em tròn.
Vừa chia tay
Anh quên mất mình vừa chia tay.
Nên gặp em anh vui mừng khôn xiết.
Chỉ muốn ôm vì anh rất nhớ.
Nhớ khóe môi, ánh mắt, nụ cười.
Anh quên mất mình vừa chia tay.
Nên nhớ thương anh đã mang đi đủ.
Ngày xanh nắng vẫn vui đùa cùng gió.
Thấy em cười anh thấy cả trời mây.
Anh quên mất mình vừa chia tay.
Nên tình yêu anh đong bằng nỗi nhớ.
Nấc thời gian vừa ngả lưng mệt mỏi.
Khoảng cách dài không ngăn nổi lòng anh.
Anh chợt nhớ mình vừa chia tay
Kỉ niệm xưa anh cột vào hành lí.
Anh muốn với giữ hờ vài ký ức.
Để nụ hôn không miễn cưỡng người về.
Anh đã biết mình vừa chia tay.
Là không thương, không nhớ, không chờ.
Và ngày xưa chỉ một người muốn giữ.
Đường thênh thang hai lối rẽ ngỡ ngàng.
Chán
Chán rồi cây ạ nắng yêu mây
Còn mưa sao cứ đứng mãi chờ
Thôi thì ta biết khi mây ấm
Là lúc nắng lên mưa cúi đầu.
Chán rồi thu cuối gió kiêu sa
Vì mảnh tình xưa đẫm mặn mà
Ta vẽ tình yêu vào ký ức
Người ta vô ý giấu trên môi.
Chán rồi con phố bước lang thang
Chờ mãi ngày qua vẫn một mình
Người ta có hứa về chốn cũ
Vậy mà ta cố nhói tin theo.
Chán rồi ta chán chán mình ta
Tình yêu ta giữ mãi làm gì
Chiều buông lách bước qua xóm chợ
Bán rẻ vài xu nửa câu tình.
Chuyến bay đêm
1. 00: 30AM
Tôi mệt nhoài buông mình xuống chiếc ghế ngồi ngay cạnh cửa sổ trên chuyến bay từ Hà Lan về thành phố Hồ Chí Minh. Chí ít thì tôi cũng thích những chuyến bay đêm yên tĩnh mà ngủ chẳng ai làm phiền, tính chất công việc cứ thường xuyên bắt tôi phải quăng mình trên bầu trời như thế này.
Tôi thắt dây an toàn và tiếp viên bắt đầu hướng dẫn cách thoát hiểm trên máy bay, tôi cam đoan rằng mình có thể đọc vanh vách không sai một chữ nào. Tôi nhắm hờ mắt và nghĩ thầm chắc có lẽ tôi sẽ chìm vào giấc ngủ khi cô tiếp viên khá xinh xắn trước mắt tôi đọc đến câu thứ 4.
Vâng, đến câu thứ 3 thôi thì mắt tôi dường như vô thức nhắm, bỗng lờ mờ tôi thấy một bó hoa tulip rất đẹp. Lại có người mang cả hoa tulip từ Hà Lan về Sài Gòn cơ đấy.
Tôi quay sang bắt chuyện một người đồng hương.
2. Điều xuyên xúc cảm
“Anh mang cả hoa về à?” – Tôi hỏi.
“Vâng.” – Người đàn ông kiệm lời đáp ngắn gọn rồi gật đầu lịch sự.
“Hoa đẹp quá, chắc là ai đó phải rất thích hoa tulip nhỉ?” – Tôi cố bắt chuyện.
“Cô ấy rất thích.” Lần này người đàn ông trả lời một câu dài hơn.
“Người yêu anh?”
“Người yêu cũ vì tôi đã có vợ và hai con.”
“Vậy mà anh còn mua hoa tặng người yêu cũ.”
“Cô ấy thích hoa tulip lắm.” – Người đàn ông cạnh tôi bỗng trầm ngâm nhìn xuống bó hoa.
“Nhưng như thế vợ anh buồn lắm khi anh lại đi với người phụ nữ khác.” – Tôi biết mình có hơi vô duyên khi bỗng dưng xen vào chuyện của người khác như thế nhưng tôi không ngăn được điều hoài nghi bất giác vọt ra khỏi miệng mình.
“Hôm nay là sinh nhật cô ấy, cô ấy mất rồi.” – Người đàn ông bắt đầu mân mê những cánh hoa, tôi thì như bị á khẩu chẳng thốt được lời nào.
“Năm nào vào ngày nào tôi cũng về lại đây, chỉ để đặt một bó hoa tulip lên mộ cô ấy, đã 7 năm rồi đấy kể từ cái ngày cô ấy bỏ tôi mà đi mãi.” – Người đàn ông tiếp lời.
3. Quá khứ có một quyền năng.
“Vậy anh yêu cô ấy hay yêu vợ anh?”
“Tôi yêu vợ và các con tôi, họ là cả thế giới đối với tôi nhưng anh biết không, quá-khứ-có-một-quyền-năng.”
Nói rồi người đàn ông cười nhẹ rồi nhắm hờ mắt ôm sát bó tulip vào lòng.
… Chiếc máy bay vẫn lao vun vút trong đêm…
Tôi
Tôi rất sợ những người bạn chưa thật quen
Sợ câu chuyện vô hậu trên môi lắm
Sợ nụ cười qua từng câu thưa nhạt
Sợ người ta tay bắt mặt chưa mừng.
Tôi rất ngại những người mới gặp qua
Ngại câu chào mang hình hài giả lả
Ngại chùn người nghiêng đầu rồi thành bạn
Ngại người ta không thích cũng vờ cười.
Tôi rất buồn những tình bạn cũ xưa
Mang rao bán ở từng con hẻm nhỏ
Vì lời thưa tiếc với nhau ngày lỡ
Vì đã thương nhưng lại giữ không tròn.
Tôi nhỏ xíu, ít bạn, ghét giao tiếp
Thích những gì đã vốn dĩ thân quen
Thích nụ cười bên những người thân thuộc
Thích giản đơn, thích ca hát, nói đùa.
Người ta nghĩ tôi là người kiêu ngạo
Sống xa hoa nhàn rỗi và khinh đời
Tôi mang những thị phi nơi phố lớn
Người tôi yêu phải thật đẹp, thật giàu.
Chẳng ai biết tôi có tình yêu bé
Bé đến nỗi tôi chỉ giữ trong tim
Người yêu ấy mang nụ cười của nắng
Dẫu có mưa cũng đứng đợi tôi về.
Tôi gom hết yêu thương vào gửi gió
Để tiếng lòng tôi vẫn mãi trôi xa
Những người cũ và những điều thật cũ
Là thứ tôi yêu quý nhất trên đời
Tôi ngả nón chào một ngày năm mới
Bỏ nhọc nhằn bỏ cả những lo toan
Vì vốn dĩ tình yêu không cần nói
Mỗi người qua một ký ức mang về.