Chương 2

Đô đốc hải quân Luis Ávila ngồi trên một chiếc ghế đẩu quầy bar bên trong một quán rượu vắng vẻ tại một thành phố xa lạ. Ông ta mệt lử sau chuyến đi và chỉ vừa mới bay đến thành phố này vì một nhiệm vụ đẩy ông ta đi xa cả nghìn dặm đường trong mười hai tiếng đồng hồ. Ông ta nhấp một ngụm nước khoáng pha vị ki nin từ cốc thứ hai của mình và trân trân nhìn dãy chai lọ nhiều màu sắc phía sau quầy bar.

Người nào cũng có thể tỉnh táo trong hoang mạc, ông ta suy tưởng, nhưng chỉ kẻ trung kiên mới có thể ngồi trong ốc đảo mà không hề hé môi.

Ávila không hề hé môi vì những thứ xấu xa suốt gần một năm. Khi ông ta để mắt đến bóng mình trong quầy bar lắp gương, ông ta mới cho phép bản thân có một khoảnh khắc hiếm hoi hài lòng với hình ảnh đang nhìn lại mình.

Ávila là một trong số những người đàn ông Địa Trung Hải may mắn mà tuổi già dường như là một tài sản hơn là một nguy cơ. Trải qua năm tháng, đám râu lởm chởm đen sì cứng quèo của ông ta đã mềm đi thành hàm râu muối tiêu rất lịch lãm, đôi mắt đen bừng bừng nhiệt huyết dịu xuống trạng thái tự tin điềm đạm và nước da bánh mật căng tràn giờ đây thấm đẫm nắng trời và đầy nếp nhăn, tạo cho ông ta khí phái của một người đàn ông vĩnh viễn hướng về phía biển khơi.

Thậm chí ở cái tuổi sáu mươi ba, cơ thể ông ta vẫn săn chắc, một thể lực rất ấn tượng được tôn thêm nhờ bộ đồng phục may đo. Lúc này, Ávila đang mặc trọn bộ đồ hải quân màu trắng - một bộ chế phục trông như của vua chúa gồm áo khoác cài chéo màu trắng, huy hiệu cầu vai rộng bản màu đen, rất nhiều huân huy chương công trạng thật oai, áo sơ mi cổ đứng màu trắng hồ cứng, và quần lụa trắng viền.

Hạm đội Tây Ban Nha có thể không còn là lực lượng hải quân uy lực nhất trên Trái Đất này nữa, nhưng bọn ta vẫn biết cách ăn vận cho một sĩ quan.

Ngài đô đốc không khoác bộ đồng phục này đã nhiều năm rồi - nhưng đây là một buổi tối đặc biệt, và lúc trước, khi ông ta đi qua các con đường của thành phố xa lạ này, ông ta rất thích thú trước những ánh mắt tán thưởng của cánh phụ nữ cũng như sự lảng tránh của cánh đàn ông.

Tất cả mọi người đều nể trọng những người sống theo chuẩn mực.

"¿Otra tónica?" cô gái xinh xắn phục vụ quầy bar hỏi. Cô độ ba mươi, thân hình thon lẳn và có nụ cười vui vẻ.

Ávila lắc đầu. "No, gracias."

Quán rượu này hoàn toàn vắng vẻ và Ávila cảm nhận được ánh mắt đầy ngưỡng mộ của cô gái dành cho mình. Thật tuyệt khi lại được nhìn ngắm. Mình vừa từ vực thẳm trở về.

Cái sự kiện khủng khiếp đã hủy hoại cuộc đời Ávila năm năm về trước sẽ mãi lởn vởn trong các hốc tâm trí của ông ta - một khoảnh khắc đinh tai nhức óc duy nhất lúc Trái Đất bật tung và nuốt chửng ông ta.

Nhà thờ chính tòa Seville.

Buổi sáng Phục sinh.

Ánh Mặt trời vùng Andalusia tuôn trào qua lớp kính màu, hắt những mảng màu sắc muôn hình vạn trạng rực rỡ khắp không gian nội thất đá của nhà thờ. Cây đàn ống ồ ồ giai điệu tụng ca hân hoan trong khi cả nghìn tín đồ kỷ niệm phép mầu hồi sinh.

Ávila quỳ ngay chỗ rào chắn sát ban thờ, tim căng tràn cảm xúc biết ơn.

Sau một đời phục vụ trên biển khơi, ông ta may mắn nhận món quà lớn nhất từ Chúa - một mái ấm gia đình. Cười rất tươi, Ávila ngoảnh lại liếc nhìn cô vợ trẻ, María, lúc này vẫn đang ngồi trên ghế dài, bụng chửa to nên không thể đi bộ hết chiều dài lối đi chính giữa hai hàng ghế. Bên cạnh nàng, cậu con trai ba tuổi của họ, Pepe, rối rít vẫy vẫy cha nó. Ávila nháy mắt với cậu bé và María mỉm cười trìu mến với chồng.

Cảm ơn người, Thiên Chúa, Ávila nghĩ lúc quay lại phía hàng rào để đón ly rượu lễ.

Một lát sau, một tiếng nổ đinh tai nhức óc xé qua ngôi nhà thờ cổ kính.

Chỉ trong một chớp sáng lóe lên, toàn bộ thế giới của ông ta bùng lên thành lửa đỏ.

Sóng hơi xô mạnh Ávila vào hàng rào ngăn ban thờ, người ông ta bị đè bởi cả đống ngồn ngộn nóng rát toàn những mảnh vỡ và các bộ phận cơ thể người. Lúc Ávila tỉnh lại, ông ta không tài nào thở nổi trong khói đặc quánh, và nhất thời, ông ta không có ý niệm gì về việc mình đang ở đâu hay chuyện gì vừa xảy ra.

Thế rồi, át tiếng ong ong trong tai, ông ta nghe thấy những tiếng kêu thét đau đớn. Ávila gượng đứng lên, hãi hùng nhận ra mình đang ở đâu. Ông ta tự nhủ đây chỉ là một giấc mơ khủng khiếp. Ông ta lảo đảo đi ngược trở lại qua tòa nhà thờ mù mịt khói leo qua những nạn nhân bị thương đang rên rỉ, tuyệt vọng loạng choạng tiến về khu vực áng chừng là nơi vợ và con trai mình vẫn đang mỉm cười chỉ một lúc trước đó.

Chẳng còn gì ở đó.

Không ghế. Không người.

Chỉ có những mảnh vỡ máu me trên nền đá ám đen.

Rất may cái ký ức kinh khủng ấy bị đánh tan bởi tiếng chuông chói tai của cánh cửa quầy bar. Ávila vớ lấy cốc tónica của mình và hớp nhanh một ngụm, lắc đầu xua đi cái cảnh tượng đen tối như ông ta vẫn buộc phải làm vậy rất nhiều lần trước đó.

Cánh cửa quầy bar bung mở, Ávila ngoảnh nhìn hai người đàn ông lực lưỡng ngả nghiêng bước vào. Họ đang ư ử lạc điệu một bài chiến ca Ireland và khoác trên người những chiếc áo nịt len chơi bóng đá màu lục căng ra để che mấy cái bụng. Rõ ràng, trận đấu chiều nay diễn tiến theo chiều hướng của đội khách Ireland.

Ta sẽ lấy đó làm ám hiệu cho mình, Ávila nghĩ rồi đứng lên. Ông ta gọi tính tiền, nhưng cô gái phục vụ nháy mắt và phẩy tay. Ávila cảm ơn nàng và quay đi.

"Ôi trời ơi!" một trong hai người mới đến ré lên, trân trân nhìn bộ đồng phục trang trọng của Ávila. "Đúng là Đức vua Tây Ban Nha!"

Cả hai người cùng phá lên cười, lảo đảo tiến lại phía ông ta.

Ávila cố bước vòng qua họ và bỏ đi, nhưng gã đàn ông to con hơn thô bạo túm lấy cánh tay ông ta và kéo ông ta trở lại một chiếc ghế đẩu quầy bar. "Khoan đã nào, Đức ngài! Chúng tôi đã đi cả chặng đường tới Tây Ban Nha, chúng tôi phải làm một vại với Đức vua chứ!"

Ávila nhìn bàn tay dơ dáy của gã đàn ông đặt trên ống tay áo mới là của mình. "Buông ra đi," ông ta nói khẽ. "Tôi cần phải đi."

"Không được... ngài cần ở lại uống bia, ông bạn." Gã đàn ông siết chặt nắm tay trong khi bạn của gã bắt đầu dùng một ngón tay bẩn thỉu hẩy hẩy những chiếc huy chương trên ngực áo Ávila. "Trông có vẻ ngài là một anh hùng đây, ông già." Gã đàn ông giật mạnh một trong những chiếc huy chương danh giá nhất của Ávila. "Một cái quyền trượng trung cổ à? Vậy thì lão hiệp sĩ trong bộ giáp bóng bẩy đây à?!" Gã cười hô hố.

Tha thứ, Ávila tự nhắc mình. Ông ta đã từng gặp vô khối gã đàn ông như đám này - những sinh linh thống khổ, đầu óc giản đơn, chẳng bao giờ vì cái gì cả, những con người mù quáng lạm dụng các quyền tự do mà những người khác tranh đấu để dành cho họ.

"Thực ra thì," Ávila nhẹ nhàng trả lời, "cái quyền trượng là biểu tượng cho Đơn vị Đặc nhiệm của Hải quân Tây Ban Nha."

"Đặc nhiệm à?" Gã đàn ông vờ run rẩy sợ hãi. "Ấn tượng đây. Thế còn cái biểu tượng kia?" Gã chỉ vào tay phải Ávila.

Ávila liếc xuống bàn tay mình. Ở chính giữa phần thịt mềm hằn lên một hình xăm màu đen - một biểu tượng có từ thế kỷ XIV.❏

Dấu hiệu này là giấy thông hành của ta, Ávila nghĩ, mắt nhìn biểu tượng. Dù ta sẽ không cần đến nó.

"Bỏ qua đi," gã lưu manh nói, cuối cùng cũng buông cánh tay Ávila và hướng sự chú ý tới cô gái phục vụ. "Cô em xinh xắn đây" gã nói. "Em là gái Tây Ban Nha một trăm phần trăm à?"

"Phải", Cô gái hòa nhã trả lời.

"Em không có một chút Ireland trong người sao?"

"Không."

"Em có thích một chút không?" Gã đàn ông cười ngặt nghẽo đầy kích động và đấm mạnh lên quầy bar.

"Để cô ấy yên đi," Ávila ra lệnh.

Gã đàn ông xoay người, trừng trừng nhìn ông ta.

Gã lưu manh thứ hai xỉa mạnh vào ngực Ávila "Lão đang dạy chúng tôi làm gì đấy à?"

Ávila hít một hơi thật sâu, cảm thấy mỏi mệt sau chuyến đi dài ngày hôm nay và ông ta làm hiệu về phía quầy bar. "Các quý ông hãy ngồi xuống nào. Tôi sẽ đãi các anh bia."

Mình rất vui vì ông ấy ở lại, cô gái phục vụ thầm nghĩ. Mặc dù nàng có thể tự lo cho mình nhưng chứng kiến cái cách viên sĩ quan này bình tĩnh xử lý hai gã cục súc kia khiến cho nàng thấy rất phục và hy vọng ông ta có thể ở lại cho tới lúc đóng cửa.

Viên sĩ quan gọi hai bia và một cốc nước khoáng nữa cho mình rồi ngồi xuống đúng chỗ cũ bên quầy bar. Hai gã cổ động viên bóng đá du côn ngồi hai bên ông ta.

"Nước khoáng à?" một gã chế giễu. "Tôi cứ nghĩ chúng ta đang uống cùng nhau cơ đấy."

Viên sĩ quan mỉm cười mỏi mệt nhìn cô gái phục vụ và uống hết cốc nước của mình.

"Tôi e rằng mình có cuộc hẹn," viên sĩ quan đứng lên nói. "Nhưng cứ thưởng thức bia của các anh đi."

Lúc ông ta đứng lên, cả hai gã đàn ông, như đã diễn tập trước, cùng đập bàn tay thô ráp của họ lên vai ông ta và ấn ông ta ngồi xuống ghế. Một thoáng tức giận vụt qua ánh mắt viên sĩ quan và rồi tan biến.

"Kìa ông già, tôi không nghĩ ông muốn để chúng tôi một mình ở lại đây cùng với bạn gái của ông đâu." Gã du côn nhìn cô gái và làm động tác tởm lợm gì đó bằng lưỡi.

Viên sĩ quan ngồi yên lặng một lúc lâu, và rồi thọc tay vào túi áo khoác.

Cả hai gã tóm lấy ông ta. "Ấy này! Lão làm gì thế?!"

Rất chậm rãi, viên sĩ quan rút ra một chiếc điện thoại di động và nói gì đó với hai gã bằng tiếng Tây Ban Nha. Họ trân trối nhìn ông ta không hiểu gì cả và ông ta chuyển sang tiếng Anh. "Tôi xin lỗi, chỉ là tôi cần gọi cho vợ và bảo mụ ấy tôi sẽ về muộn thôi mà. Xem ra tôi sẽ ở đây một lúc rồi."

"Giờ là lão nói đấy nhé, ông bạn!" gã to con hơn nói, nốc cạn vại bia và nện mạnh cốc xuống quầy. Thêm vại nữa!

Trong khi cô gái phục vụ rót đầy cốc cho hai gã du côn, cô nhìn qua gương thấy viên sĩ quan bấm vài phím trên điện thoại rồi áp máy vào tai.

Cuộc gọi thông và ông ta nói nhanh bằng tiếng Tây Ban Nha.

"Le llamo desde el bar Molly Malone," viên sĩ quan nói, đọc rõ tên quán rượu và địa chỉ trên miếng lót cốc trước mặt. "Calle Particular de Estraunza, ocho." Ông ta đợi một lúc rồi tiếp tục. "Necesitamos ayuda inmediatamente. Hay dos hombres heridos." Rồi ông ta tắt máy.

¿Dos hombres heridos? Mạch đập của cô gái rộn lên. Hai người bị thương ư?

Cô chưa kịp phân tích nghĩa câu nói của ông ta thì thấy một bóng trắng loáng lên và viên sĩ quan xoay sang phải, táng mạnh cùi chỏ lên trúng mũi gã to con kèm tiếng lạo xạo rợn người. Gương mặt gã đàn ông chuyển đỏ và gã ngã ngửa. Gã đàn ông thứ hai chưa kịp phản ứng thì viên sĩ quan lại xoay người, lần này sang bên trái, cùi chỏ kia thúc mạnh vào khí quản gã đàn ông khiến gã ngã nhào khỏi ghế.

Cô gái phục vụ sững sờ, trân trối nhìn hai gã đàn ông trên sàn, một đang rú lên đau đớn, gã kia thở hổn hển và ôm chặt lấy họng.

Viên sĩ quan chậm rãi đứng lên. Với vẻ bình tĩnh kỳ lạ, ông ta móc ví và đặt tờ một trăm euro lên quầy.

"Cho tôi xin lỗi," ông ta nói bằng tiếng Tây Ban Nha. "Cảnh sát sẽ đến đây ngay để giúp cô."

Rồi ông ta quay người và bỏ đi.

Bên ngoài, Đô đốc Ávila hít lấy không khí buổi đêm và bước đi dọc theo Trung tâm mua sắm Mazarredo về phía bờ sông. Tiếng còi cảnh sát tiến lại gần, ông ta lẩn vào chỗ tối để nhà chức trách đi qua. Còn công việc quan trọng phải làm và tối nay Ávila không thể lo thêm những chuyện phức tạp nữa.

Nhiếp chính vương đã nêu rõ nhiệm vụ tối nay.

Với Ávila, tiếp nhận mệnh lệnh từ Nhiếp chính vương là việc hết sức bình thản.

Không cần quyết định. Không có tội. Chỉ hành động. Sau cả một sự nghiệp chuyên đưa ra các lệnh chỉ huy, quả là nhẹ nhàng khi nhường lại bánh lái và để những người khác chèo lái con tàu này.

Trong cuộc chiến này, ta là một người bộ binh.

Chỉ vài ngày trước, Nhiếp chính vương cho ông ta biết một bí mật đáng ngại đến mức Ávila thấy không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dâng trọn bản thân cho sự nghiệp này.

Tính chất tàn bạo của nhiệm vụ tối qua vẫn còn ám ảnh ông ta, nhưng ông ta biết những hành động của mình sẽ được tha thứ.

Sự đoan chính tồn tại dưới nhiều hình thức.

Và sẽ còn nhiều người chết trước khi đêm nay kết thúc.

Lúc Ávila xuất hiện tại một quảng trường bên bờ sông, ông ta ngước mắt nhìn cái công trình đồ sộ trước mặt. Đó là một khối nhấp nhô các hình dạng vô lý được ốp bằng gạch kim loại - như thể cả hai nghìn năm tiến bộ về kiến trúc đã bị vứt qua cửa sổ để có được sự hỗn độn hoàn toàn.

Có người gọi đây là một bảo tàng. Ta gọi nó là một thứ quái dị.

Cố tập trung suy nghĩ, Ávila băng qua quảng trường, vòng vèo qua một loạt tượng điêu khắc rất kỳ quái đặt bên ngoài Bảo tàng Guggenheim ở Bilbao. Lúc tiến tới gần tòa nhà, ông ta nhìn thấy hàng chục vị khách đang hòa với nhau trong những bộ trang phục đen và trắng đẹp nhất của họ.

Những đám vô thần tụ tập với nhau.

Nhưng tối nay sẽ không như bất kỳ ai trong bọn họ hình dung.

Ông ta nắn thẳng lại chiếc mũ đô đốc và vuốt phẳng áo khoác, củng cố tinh thần mình cho nhiệm vụ đang nằm phía trước. Tối nay là một phần của một nhiệm vụ còn lớn hơn nhiều - một cuộc thập tự chinh của sự chân chính.

Khi Ávila băng qua khoảng sân tiến về phía lối vào bảo tàng, ông ta nhẹ nhàng chạm tay vào chuỗi hạt trong túi mình.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện