Chương 7: Thị trấn Savis
Vua sói Bão Táp đã mất mạng, số chiến lợi phẩm nó tuôn ra khiến Tần Nhược phải líu cả lưỡi.
Cho dù đã sớm biết con BOSS bậc ba dạng tinh anh này chắc chắn có thể rớt được đồ tốt, nhưng khi chân chính đối mặt với một đám tiền vàng đầy đất, cộng với một món đồ vàng, hai món đồ tím và một ít đồ lam nằm cạnh bên, Tần Nhược vẫn cứ thấy hoa mắt không thôi.
Trong lòng hắn thầm nói: giời ạ, những thứ này cộng lại, đáng giá bao nhiêu con sói Bão Táp chứ hả?
Suy nghĩ thì suy nghĩ, nhưng Tần Nhược cũng không dám chậm trễ, bằng tốc độ nhanh nhất, trước tiên hắn gom trang bị vào trong túi, trong đó kể cả mấy món trang bị do tiểu đội ba người kia rớt xuống nữa - rủi đâu vào thời khắc cuối cùng mà có ai đó đi ngang qua thọc gậy bánh xe thì đúng là không hay lắm lắm lắm.
Vừa khẩn trương và thấp thỏm thu gom hầu hết số chiến lợi phẩm, Tần Nhược lại vừa lặng lẽ thở phào một hơi.
Coi bộ thằng nhãi ‘Vua miệng rộng’ kia nói đúng là không sai thật, mỗi ngày cực cực khổ khổ kiếm số tiền cố định ít ỏi như trước kia, chẳng thà phát huy tinh thần của một người mạo hiểm đến cực hạn còn hơn, như hôm nay vậy, ít ra cũng đã thu hoạch được ba, bốn ngàn đồng vàng rồi, làm một chuyến coi như là bù lại hết cả tháng khổ sở đấy.
Có điều nghĩ lại quá trình hợp tác với tiểu đội nọ lần trước, Tần Nhược lại cười khổ mấy lần, cấp tốc bỏ đi cái ý định ấy ngay: thời buổi này, xác suất gặp được một đoàn thể thực lòng thật là không lớn lắm, hơn nữa với quy luật sinh hoạt của mình, không thể nào thỏa mãn được yêu cầu nhận người của những đoàn thể đó được.
Một bên thì nghĩ, còn một bên thì Tần Nhược đi đến bên cạnh thi thể con Vua sói Bão Táp kia. Hắn mặc kệ mấy chục đồng vàng đang lấp lóe ở đó, bắt đầu dùng kỹ năng Thu Thập với thi thể con sói này - trên thân của BOSS có rất nhiều thứ, chúng đều là bảo bối mà các thợ thủ công luôn lấy giá cao ra chào đón, quý báu vô cùng.
Không lâu sau, một ‘Bộ lông của Vua sói Bão Táp’ có phẩm chất 9 điểm đã vô cùng hoàn mỹ bị ‘cởi’ xuống. Đây là nguyên liệu cho các trang bị đẹp mẽ, nó phải cao hơn bộ lông của những con sói Bão Táp bình thường không biết đến bao nhiêu cấp đấy.
Rất nhanh sau đó, một đôi ‘Răng nanh Bão Táp’ trông như hai cây đao cong được hắn dè dặt gỡ xuống, từ giữa chúng, ta có thể cảm nhận được những dao động nguyên tố như có như không. Nếu giao chúng cho các thợ rèn, chúng có thể được hoàn toàn đào móc tiềm năng, và cũng có thể trở thành các vũ khí phép thuật mạnh mẽ.
Sau khi Tần Nhược thu thập nốt hai mươi cái ‘Móng vuốt sắc nhọn’ y như những lưỡi dao và hai mươi khối thịt sói phẩm chất xuất sắc xong, con Vua sói Bão Táp không ai bì nổi lúc trước chỉ còn là một bộ xương thê lương cô độc trong rừng, và sau một loạt những tiếng vang “xạch xạch xạch xạch”, nó dần dần bị chôn vùi trong màn u ám yên tĩnh của khu rừng này.
Mấy phút sau, sự yên tĩnh nơi đây bị người ta phá vỡ.
Một đội người mạo hiểm toàn thân đều mặc đồ tím vội vàng chạy tới chiến trường đã yên lặng này, kết quả chỉ nhìn thấy được có mỗi một bộ xương vua sói và xác chết của ba người chơi nằm trên mặt đất - xác chết của tên đạo tặc kia đã mất tăm rồi.
“Đệt!”
Tên cung tiễn thủ cầm đầu phẫn nộ mắng một tiếng, xong nói:
“Mục sư, hồi sinh bọn họ! Chúng ta sẽ tìm thằng chết tiệt đó tính toán sổ sách sau!”
* * * * * *
Thị trấn Savis, người ta hay gọi nó là một ‘thị trấn nhỏ’, nhưng thực ra nó lại là một thành lũy loại lớn cực kỳ cổ điển; mấy ngọn tháp canh cao lớn cắm thẳng vào trong tầng mây, khí thế trông to lớn vô cùng. Thị trấn này nằm ở trên đồng bằng mặt Bắc rừng Cain.
Đồng bằng mặt Bắc là một vùng đất tuyết cực lạnh, phía Đông có bờ biển, phía Tây là đất liền, vị thế vô cùng rộng rãi, phong cảnh xinh đẹp, nhân số thịnh vượng, là một trong những nơi có tiếng trên đại lục Thần - Ma.
Có rất nhiều những đoàn đội, gia tộc, hoặc những đoàn thể người chơi mạnh mẽ như các chiến minh đều đóng trú nơi đây như là một yếu điểm chiến lược vô cùng quan trọng, thậm chí là phần đông những người chơi độc hành, những người chơi luyện kỹ năng sinh hoạt cũng đều cư ngụ, đều lưu luyến vì các loại tài nguyên phong phú mênh mông nơi đây.
Tần Nhược chính là một thành viên trong số đó.
Có điều cái Tần Nhược quan tâm không phải là những tài nguyên khác, mà là vô số những người chơi luyện kỹ năng sinh hoạt nơi này. Chỉ có ở đây, hắn mới không cần phải lo rằng số nguyên vật liệu hắn thu thập được trên thân các quái thú không đổi được thành tiền.
Từ rừng Cain trở về, Tần Nhược xe nhẹ chạy đường quen chạy vào trong một cửa hàng của thị trấn.
Ông chủ cửa hàng này là một người chơi theo hướng thương nhân, đã giao tiếp rất nhiều lần với Tần Nhược rồi. À không, phải nói là lần nào Tần Nhược cũng đến nơi đây bán đi số nguyên vật liệu hắn kiếm được mới đúng, dù sao thì mỗi lần hắn bán cũng chỉ là một ít nguyên vật liệu mà thôi, số tiền ít lắm, còn ông chủ nơi này thì có vẻ dã tâm không nhỏ chút nào, ông này tự xưng là bất cứ sự vật gì do đại lục Thần - Ma sản xuất ra, chỉ cần giá cả thích hợp là ông ta đều chịu mua hết, bởi vậy Tần Nhược cũng không biết cái loại khách hàng nhỏ xíu như mình đây tới cùng có được ông ta ghi nhớ hay không.
Nhưng đương nhiên, Tần Nhược cũng không canh cánh vấn đề này trong lòng. Hắn chỉ là cảm thấy nếu quen biết, có lẽ có thể khiến ông chủ cửa hàng xem về phần tình cảm mà nâng một chút giá mua nguyên vật liệu lên thôi...
Chỉ đơn giản như thế.
Đáng tiếc là suốt một tháng nay, ông chủ kiệm lời này dường như biết suy nghĩ của hắn vậy, thành ra những lời mà ông ta nói với hắn trước giờ chỉ lặp đi lặp lại có hai câu này thôi: “Bao nhiêu bộ?” “Ừm, đây là tiền của cậu...”
Có điều hôm nay tình hình có hơi chút bất đồng...
Hôm nay khi Tần Nhược nhìn thấy ông chủ, hắn rõ ràng cảm thấy trong ánh mắt đối phương lóe qua một chút thần sắc khác thường.
“Mua gì nào?”
Ông chủ cửa hàng quăng qua một câu kịch mới khiến Tần Nhược hơi chấn động, có chút xung động muốn móc tấm gương nào đó ra soi xem mình có phải đã đẹp trai bất chợt rồi không, nếu không sao ông này lại đổi lời kịch được? Hắn nào biết, quy luật hoạt động của ‘Nhà cung ứng da sói chất lượng tốt trường kỳ’ - hắn - đã sớm bị ông già gân trước mắt này nắm rõ rồi: thời gian online cố định, thời gian vào rừng bao lâu, lúc nào đến cửa hàng giao hàng, mỗi ngày giao bao nhiêu nguyên vật liệu, lúc nào logout, v.v... đều giống như một bảng cửu chương vậy. Hôm nay hắn đến cửa hàng sớm trước mấy tiếng đồng hồ, quả thật đã khiến ông chủ cũng có chút kinh ngạc, rất tò mò chuyện gì xảy ra với tên nhóc này.
Tần Nhược buông bỏ đi ý định lôi kéo tình cảm với ông già gân mình đã hợp tác thật lâu này, chỉ lắc lắc đầu, sau đó lặng lẽ lấy từng món từng món nguyên vật liệu muốn bán từ trong ba lô ra, rồi đặt lên quầy.
Số lượng da sói không nhiều, chỉ có hơn tám mươi bộ, hơn nữa một nửa trong đó rõ ràng là đã trải qua một quá trình chiến đấu kịch liệt rồi, phẩm chất chắc chắn không ưu tú được.
Ông chủ cửa hàng trầm ngâm lật xem mớ da sói này, rồi nhìn Tần Nhược một cái, trong lòng rất kỳ quái tại sao hắn lại khiến mớ da này ‘tơi tả’ như thế.
“Cậu định bán thế nào?”
“Bốn mươi mốt bộ tính theo giá thường, còn bốn mươi ba bộ khác giảm giá.” Tần Nhược nói.
“Tốt!”
Ông chủ trả lời cũng khá ngắn gọn, sau đó nhận hàng, đưa sáu mươi bảy đồng vàng qua, rồi nói:
“Hôm nay... Đụng phải bầy sói rồi phải không?”
“Ơ?”
Tần Nhược ngẩng đầu nhìn thoáng qua gương mặt vàng như nến, đượm vẻ tò mò chịu không nổi của ông này:
“Sao chú biết được?”
Không ngờ đây cũng chỉ là ông chủ này đoán thôi, nghe Tần Nhược trả lời như vậy, ánh mắt nhìn Tần Nhược của ông chủ này nhất thời trở nên quái lạ đi: “Những thứ này... Là cậu xử lý à?”
“Vâng, lúc cuối cháu vớt được.” Tần Nhược trả lời một cách thản nhiên, cũng không cảm thấy mình xử lý được một bầy sói Bão Táp không còn lại bao nhiêu HP là chuyện giỏi giang gì. Sau đó hắn kể lại đại khái chuyện đã xảy ra cho ông chủ cửa hàng, đồng thời cũng đặt vài ‘thứ tốt’ lấy được từ người con Vua sói Bão Táp kia lên trên quầy.
“Phẩm chất bộ lông là chín điểm, những thứ khác hoàn hảo... Cho cái giá nào.”
Ông chủ cửa hàng nhìn Tần Nhược lục tục lấy từ ba lô ra một bộ lông vàng óng, cùng với móng vuốt và răng nanh trên người con Vua sói Bão Táp mà ánh mắt lóe qua một chút cảm xúc vừa mừng vừa kinh:
“Tôi đúng là đang cần một bộ lông đẹp đây... Ừm, bộ lông năm mươi đồng vàng, còn mấy thứ này... Tính là tám mươi đồng vàng đi... Đúng rồi, hạt nhân và thịt sói đâu? Đó cũng là thứ tốt đấy! Mau, hạt nhân tôi cho cậu giá thị trường, đưa cậu giá một ngàn năm trăm đồng vàng, còn thịt sói thì một khối mười đồng vàng.” Biểu tình hấp tấp của ông chủ cửa hàng khiến Tần Nhược phải hơi sững người lại.
“Khoan khoan...”
“Giá hạt nhân coi như hợp lý, nhưng mớ thịt sói này... Mười đồng vàng một khối à?”
Tần Nhược há hốc miệng không biết phải nói gì. Mớ thịt sói này hắn chỉ là chuẩn bị đem đi Thái Bạch lâu để nướng thôi, đã sớm nghe nói thịt vua sói cực ngon, nướng lên là tuyệt nhất thôi, nào ngờ giá mua lại cao đến thế này! Phải biết rằng hiện giờ tỷ giá đồng vàng trên nhân dân tệ là 1 : 2 đó, mặc dù có thua bên ngoài đời một chút, nhưng thế này cũng đã mắc thái quá rồi.
“Một lời thôi: năm trăm đồng vàng, toàn bộ hai mươi khối thịt trên người vua sói cứ đưa tôi hết!”
Ông chủ của hàng nhìn chằm chằm vào Tần Nhược, cặp ngươi đỏ hỏn lên, lồi ra như gấp đôi, khiến Tần Nhược không dám nói nhiều, vội đặt hai mươi khối thịt sói tươi rói cộng với một viên hạt nhân lớn chừng trứng bồ câu lên quầy ngay:
“Hai ngàn đồng vàng, tiền nào!”
Tiếp đó hai người ai cũng dường như sợ người kia đổi ý vậy, vội vàng giao dịch cho xong ngay...
Ông chủ cửa hàng rạng rỡ hết mặt mày, nâng mớ thịt sói lên cười to một trận, rồi quẳng chuyện mua bán lại cho người giúp việc, bản thân thì chạy vào bên trong cửa hàng: “Lão gù, thịt của ông nè...”