Chương 103: Mấy tên khống nước?
Chuyện bất ngờ đầy tính bi kịch này phát sinh trên chiến trường, không ai có thể đoán trước được!
Ngay cả đối với những người đã tập trung sự chú ý đến phía sau lưng tên kiếm sĩ chữ đỏ nọ như ba nguyên tố sư bên Căn Cứ Địa và Tiểu Miêu. Mặc dù từ đầu đến giờ luôn nhận được lời nhắc, nhưng họ vẫn không thể nào ngờ được rằng bốn người ấy sẽ dâng cơ hội ra cho họ bằng một cách như thế...
Phía đối diện, đám người Bát Thần Chúng thì lại càng thắc mắc hơn, chúng trợn mắt há miệng nhìn bốn tên đàn ông ngã chổng vó lên trời đằng kia, hết nửa ngày vẫn không khôi phục tinh thần nổi.
Mãi cho đến khi mấy tên chiến sĩ ấy tức giận đùng đùng bò dậy...
“Tổ mẹ! Khống nước! Có một tên khống nước đang núp!”
“Đệt! Tìm ra nó mau!!!”
Ăn phải đòn nhục, đồng thời đồng đội còn bị giết, hai điều này đã kích thích lòng tự tôn của mấy tên kia một cách cực mạnh. Bò lên rồi, chúng một bên quát tháo, một bên lại lấy tốc độ càng nhanh hơn xông qua.
Nhưng ngay chính lúc này, từ sau lưng chúng đột nhiên vang lên tiếng kêu hoảng sợ của mấy tên nguyên tố sư:
“Tổ cha!”
“Cẩn thận!”
Chúng quay đầu lại nhìn, sau đó suýt chút nữa đã hãi đến hồn phi phách tán: mấy tên nguyên tố sư và cung tiễn thủ sau lưng chúng không biết từ lúc nào đã bị đông thành mấy tượng băng rồi; mấy tên này không những chưa mở kết giới ra, mà bên cạnh còn xuất hiện hai tên đạo tặc, trong đó có một tên đang cố sức dùng dao găm đâm vào người một tên nguyên tố sư tên đỏ nữa!
Vòi máu tươi phun ra, cấp tốc nhiễm đỏ lớp băng bên ngoài...
Lại mất đi hai người nữa rồi!
Móa! Lại một tên khống nước nữa à? Mụ nội nó chứ hai tên đạo tặc bên mình đều mù hết à? Trước đó còn nói quanh đây chỉ có mười một người, vậy mà sao bây giờ lại đột ngột có hai tên khống nước xuất hiện thế?
Quanh đây rốt cục còn ẩn nấp bao nhiêu địch nhân nữa?
Trong lòng nghi thần nghi quỷ, ý chí chiến đấu của mấy tên chiến sĩ kia đã triệt để bị dao động ngay: dưới tình huống chưa biết rõ thực lực của địch nhân, chúng không có lòng tin giải quyết hết được - nếu cộng thêm hai tên khống nước đang ẩn nấp đâu đó, vậy bên đối phương đã có đến năm tên nguyên tố sư, bốn tên chiến sĩ, hai đạo tặc, một cung tiễn thủ và hai mục sư rồi!
Còn bên chúng, chưa giao thủ thì đã mất đi bốn tên huynh đệ...
Trong lòng thầm hoảng hốt, mấy tên chiến sĩ này cấp tốc đưa ra phán đoán chính xác nhất vào lúc này ngay: “Mẹ nó, lui trước thôi!”
Ngay chớp mắt khi mấy nguyên tố sư và cung tiễn thủ bên mình bị đóng băng, chúng đã biết rằng trận chiến này bên mình thua chắc rồi... Cho dù có mất đi bốn tên huynh đệ, nhưng vẫn đỡ hơn là toàn quân bị diệt hết ở chỗ này!
Chạy đi hội hợp với quân tiếp viện, sau đó trả thù sau cũng không muộn mà!
Trong lúc chúng lui lại, lại có một tên cuồng chiến sĩ chữ đỏ nữa bị hỏa lực tập trung, chết ngay tức thì...
Lúc này, MM Hoa Tiễn và một tên đạo tặc vô ảnh khác mỗi người cũng đã xử lý được hai tên chữ đỏ, trong đó bao gồm cả tên cung tiễn thủ duy nhất bên phía đối phương, khiến thực lực bên đối phương bị suy yếu đến mức chỉ còn chín tên bậc bốn - trừ ba tên cuồng chiến, một mục sư và một đạo tặc trạng thái bình thường ra thì còn lại đều là chữ đỏ cả.
Tần Nhược vẫn không giải trừ trạng thái hóa nước của mình, hắn một mặt cảm giác mọi biến động trong phạm vi trăm mét chung quanh, một mặt lại chỉ huy MM Hoa Tiễn...
“Giết!”
Mấy chiến sĩ bên này đều đã từng bị đội chấp pháp của Bát Thần Chúng giết, cho nên trong bụng đã hừng hực một ngọn lửa rồi, bây giờ mắt thấy kẻ địch đã cúp đuôi chạy trốn, làm sao còn chịu bỏ qua cơ hội ‘đánh chó rớt xuống nước’ nữa?
Cho dù ba tên cuồng chiên bên kia cũng có cố gắng bảo vệ tên chiến sĩ chữ đỏ còn lại đấy, nhưng chúng bị Tần Nhược chiếu cố suốt đường chạy, làm gì thoát thân nổi? Mặt nước trên đường chúng chạy bị đóng thành băng, khiến chúng chạy rất vất vả, rất nhanh đã bị mấy tên cuồng chiến đuổi theo, đánh chết người chữ đỏ.
Mà thế vẫn còn chưa xong...
Mấy người bọn này thấy chắc chắn là chạy không thoát rồi, bèn cứ thế không thèm chống cự nữa, chuẩn bị canh thời cơ đồng bạn mình vừa bị rớt trang bị thì cướp ngay, nhằm giảm thiểu tổn thất.
Nào ngờ tên kia vừa mới chết thì bỗng có một luồng hơi lạnh tràn đến, làm người của hai phe phải khựng lại...
Sau đó, có hai bóng đen đã chui vàp từ chính giữa hai phe, hai tay hai chân soạt soạt soạt mò mất hết trang bị, rồi chạy ra bên ngoài cười hề hề. Đây không phải là MM Hoa Tiễn và đồng bọn thì là ai?
Liên tục xử lý năm tên nguyên tố sư và một cung tiễn thủ, lấy được hơn mười món đồ, bây giờ lại có thêm hai tên kiếm sĩ chữ đỏ nữa, tổng cộng lấy được hơn hai chục món đồ không tệ rồi, thật là lời lớn quá.
Bên MM Hoa Tiễn thì vui sướng, chứ mấy người còn lại bên Bát Thần Chúng thì đều giận đến tím cả mặt, cả người rung rẩy không ngừng. Khó khăn lắm mới giải trừ được trạng thái đóng băng, một tên chiến sĩ cuồng bạo rống giận:
“Lục soát!”
Tiếp đó, năm người bên Bát Thần Chúng lập tức chia nhau mấy hướng lao ra, định tìm cho được ‘hai tên khống nước’ đã ám hại chúng mấy lần, khiến chúng sắp thành thì lại bại, gần như toàn quân bị chìm xuồng hết này.
Nhưng kết quả thì có thể đoán được, Tần Nhược đang khởi động thuật Hóa Thủy, lại còn núp ở trong vùng tối của một bụi cây nọ nữa, cho nên chúng không thể nào tìm được dù chỉ là cái bóng quỷ.
Năm người này chạy đi rồi, mười một người trong Căn Cứ Địa vui mừng đến hết cỡ!
Giết địch mười một tên, được hơn hai chục món trang bị, mà thuộc tính chúng đều không tệ cả, hơn nữa, dạng thành tích như vậy lại xuất hiện ở trong một đội ngũ chắp vá gồm toàn lũ gà con! Có thể không vui sướng được sao?
Có điều Tần Nhược vẫn cứ không hiên thân ra, chỉ lặng lẽ uống vào một bình thuốc ma lực cỡ trung để hồi đầy lại MP, sau đó nhắc nhở MM Hoa Tiễn:
Được rồi, bảo mọi người đừng vui mừng sớm quá, người của Bát Thần Chúng chắc chắn đã báo lại vị trí của chúng ta rồi, nói không chừng sẽ có thêm nhiều kẻ địch qua đây ngay đấy. Chúng ta phải nhanh tìm được Đạt ca, hồi sinh họ mới được!
Với Tần Nhược, MM Hoa Tiễn quả thực đã sùng bái đến mù quáng, mặc dù hắn vẫn chưa hề hiện thân ra, chưa hề quang minh chính đại đi đả bại địch nhân, nhưng nhờ sự chỉ huy và một ít thủ đoạn nhỏ của hắn mà họ đã đánh cho địch nhân bươu đầu chảy máu, đó sao có thể không phải là một sự minh chứng cho thực lực chứ?
Cho nên, khi Tần Nhược bảo mọi người nên nhanh chóng tìm được thi thể của bọn Vương Đạt và hồi sinh lại, cô bé lập tức đồng ý ngay:
“Ừm, hướng mà bọn kia vừa qua đấy, bọn chúng chính là những kẻ thủ xác của bọn Đạt ca.”
“Cái gì?” Lòng Tần Nhược thầm chấn động thật mạnh. Đối phương vốn thủ xác bọn Đạt ca, làm sao bây giờ lại đột ngột qua bên này thế? Có hai khả năng có thể xảy ra: hoặc là thi thể đã biến mất rồi, hoặc là chúng đang có chuyện gì đó quan trọng hơn...
Nghĩ như thế, sắc mặt Tần Nhược mãnh liệt biến đổi ngay:
“Không hay, đi mau!!!”