Chương 272: Tam Định Nguyên Đơn
- Còn chưa biết người đó tên gì…
Chung Nhạc chắp tay sau lưng đứng trên mặt nước nhìn về hướng chiếc thuyền Đế Phi đã khuất bóng. Là chủng tộc vĩ đại nhất từ cổ chí kim, lịch sử của Phục Hy thần tộc xuất hiện quá nhiều nhân tộc đáng ca tụng, đáng tiếc lịch sử đã đứt đoạn, hậu nhân khó lòng biết được tên của họ.
Lịch sử của Phục Hy thần tộc bị xóa bỏ, ngay hậu nhân cũng không biết danh húy của tổ tiên.
- Muốn tiêu diệt một chủng tộc thì hãy xóa bỏ lịch sử của nó trước. Xóa bỏ danh tính anh hùng trong lịch sử, khiến tinh thần của chủng tộc biến mất trong lịch sử, truyền thừa đứt đoạn, chủng tộc đó cũng không còn hy vọng nữa. Sư muội, chúng ta đi tìm Ngao San San.
Chung Nhạc bước đi, Khâu Cấm Nhi cũng đi theo.
Khâu Cấm Nhi biết không nhiều, tâm cảnh không nặng nề thê lương như hắn. Nàng nhìn hắn, chỉ cảm thấy sư ca tuy không cao lớn lắm, cũng không quá uy mãnh nhưng lại tạo cho người khác có cảm giác tấm lòng bao la như đại địa, ánh mắt thâm trầm như biển sâu.
Đây là điều mà những thiếu niên anh hào khác không có, cũng là điểm thu hút nhất của Chung Nhạc.
Thiếu niên anh tài của các chủng tộc khác nếu có Giao Thanh Đồ truyền thừa của Tổ Long, giống như Hạ Thánh Sơ tóc trắng ba nghìn trượng, như Chu Khương Nguyệt hiếu thắng, như thiếu niên bệnh tật Bạch Thương Hải. Họ đều là những người nổi bật giữa những anh hào, tên tuổi vang khắp trốn, xếp hạng trên Chiến Vương Bảng, ai cũng đầy hào quang khiến người ta kính ngưỡng.
Nhưng so với Chung Nhạc thì họ lại thiếu một chút trầm tĩnh, đó là sự trầm tĩnh chỉ có khi chứng kiến lịch sử tang thương, chứng kiến sự vinh quang lụi bại của chủng tộc, trong lòng canh cánh tương lai của chủng tộc, kiếm tìm sự thật. Là tâm cảnh chỉ có khi trong tim có tinh thần tự hào nhất, trong máu chảy thần huyết cao quý nhất!
Sự trầm tĩnh này, tâm cảnh này bất tri bất giác đã thu hút Khâu Cấm Nhi, khiến nàng chốc chốc lại nhìn Chung Nhạc.
- Nữ Oa Quan Tưởng Đồ? Môn công pháp này đúng là rất tinh diệu, nhưng chắc là công pháp của nữ giới, thiên về âm nhu.
Hai người sánh vai vừa đi vừa nói chuyện, Chung Nhạc hỏi về Nữ Oa Quan Tưởng Đồ mà Đế Phi truyền thụ cho nàng. Khâu Cầm Nhi thi triển cho hắn xem, đúng là vô cùng tinh diệu.
Không hề thua kém Hỏa Kỷ Cung Toại Hoàng của Chung Nhạc, tuy rằng chưa phức tạp bằng.
- Nữ Oa là Oa Hoàng, là một trong những Địa Hoàng của Địa Kỷ, là vị Thiên Đế thứ hai thời đại Địa Kỷ, Phục Hy đời thứ hai.
Chung Nhạc cười:
- Đó là thê tử của Phục Hy đời thứ nhất, đến từ Hoa Tư thần tộc. Sư muội, muội tu Nữ Oa Quan Tưởng Đồ sau này thành tựu chắc chắn sẽ không tầm thường.
Khâu Cấm Nhi rất vui, cười:
- Sư huynh, chi bằng muội truyền thụ công pháp này cho huynh?
Chung Nhạc lắc đầu:
- Nữ Oa Quan Tưởng Đồ đi theo con đường âm nhu, thiên về nữ tính. Nam tử có thể tu luyện nhưng sẽ dần nữ tính hóa, thậm chí chưa biết chừng sẽ thành nữ thể, đến lúc đó muội sẽ phải gọi ta là sư tỷ mất.
Khâu Cấm Nhi kinh ngạc, kêu lên:
- Có thể như vậy sao?
Chung Nhạc vì tu luyện Hỏa Kỷ Cung Toại Hoàng nên cũng có căn bản. Có lẽ còn hiểu về Nữ Oa Quan Tưởng Đồ hơn cả Khâu Cấm Nhi. Nữ Oa Quan Tưởng Đồ âm nhu quá mạnh, theo con đường hậu thiên bổ tiên thiên. Chắc chắn sẽ có ảnh hưởng rất lớn tới nhục thân của luyện khí sĩ. Hắn đoán nam tử tu luyện nó chắc chắn sẽ xảy ra những việc cổ quái như dương vật tiêu nhỏ, ngực to lên hay xuất hiện buồng trứng vân vân.
Hơn nữa, cho dù Khâu Cấm Nhi muốn truyền thụ cho hắn Nữ Oa Quan Tưởng Đồ thì cũng ít khả năng thành công. Đế Phi truyền thụ cho Khâu Cấm Nhi những sự lý giải của bản thân mình, nếu Khâu Cấm Nhi truyền thụ cho Chung Nhạc thì cũng là những gì nàng hiểu. Nếu vậy tác dụng của Nữ Oa Quan Tưởng Đồ sẽ bị giảm nhiều.
Hỏa Kỷ Cung Toại Hoàng của Chung Nhạc cũng tương tự như vậy. Tự thân hắn chưa hiểu thấu đương nhiên không thể truyền thụ cho người khác. Tùy tiện truyền thụ đối phương sẽ không thể có được sự tinh túy của công pháp, tu luyện không tác dụng gì.
Ý nghĩa của người kế thừa Tân Hỏa cũng như vậy, chỉ có hắn truyền thụ mới là chính tông.
Hai người tìm kiếm tung tích của Ngao San San, mãi một lúc lâu mà không thấy. Họ uống cốc thần trà kia đã hóa giải được tửu tính trong người, năng lượng của thần trà và thần tửu tụ lại, dần dần đã xuất hiện tác dụng của nó.
Tu vi của Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi đã từng bước tăng lên, tăng lên trong từng giây phút. Hơn nữa khi Chung Nhạc luyện hóa linh lực của chúng, linh lực kết hợp với đồ đằng văn dung nhập vào nhục thân huyết mạch, khiến sức mạnh của huyết mạch càng thêm mạnh mẽ, dường như sắp được thần tửu thần tả kích thích đánh thức huyết mạch.
Phục Hy thần huyết trong cơ thể hắn có thêm nhiều giọt, giấu trong buồn tim, cải tạo tâm thất, chứa năng lượng đáng sợ, mỗi nhịp đập của tim đều dẫn tới khí huyết cuồng bạo.
Không chỉ vậy, điều khiến Chung Nhạc động tâm nhất chính là, hắn vốn đã mơ hồ cảm nhận được trong nguyên thần có khí huyết huyết mạch, sau khi luyện hóa thần trà thần tửu thì huyết mạch của nguyên thần dần hiện ra.
Nguyên thần xuất hiện huyết mạch là có thể vận chuyển khí huyết khiến nguyên thần có thêm sức mạnh, tốc độ nhanh hơn, phản ứng nhanh hơn, có thần thông xuất thần nhập hóa hơn.
Nhưng đây vẫn chưa phải lợi ích lớn nhất.
Lợi ích lớn nhất chính là, tên điên Phong Hiếu Trung từng nói, vòng luân hồi thứ sau Huyết Mạch Luân có thể mở ra khi dung hợp huyết mạch nhục thân với huyết mạch nguyên thần!
Tuy nhiên, dù nguyên thần huyết mạch của Chung Nhạc đang dần xuất hiện, nhưng làm thế nào để dung hợp huyết mạch nhục thân với nguyên thần thì hắn không biết.
- Vòng luân hồi thứ sáu vô cùng quan trọng, Phong Hiếu Trung có thể mở nó thì ta cũng có thể làm được!
Chung Nhạc nghĩ:
- Đế Phi nói, trong cơ thể mỗi người đều có vòng luân hồi thứ sáu là có ý gì? Lẽ nào có nghĩa là ai cũng có vòng luân hồi thứ sáu hoàn chỉnh? Hình như Phong Hiếu Trung cũng có suy nghĩ như vậy… tên điên này đúng là rất không tầm thường!
Không biết bao lâu sau, họ tới bờ bên kia, vẫn không tìm được Ngao San San. Vị long nữ này sau khi uống rượu thì phát điên, không biết chạy đi đâu rồi.
- Sư ca, đây chắc là dấu tích của Ngao sư tỷ?
Đột nhiên Khâu Cấm Nhi có phát hiện, Chung Nhạc nhìn theo thì thấy dưới đất có dấu long trảo và nước dãi, còn có mấy miếng vảy và một mảnh y sam rách. Hắn quan sát đồ đằng văn trên tấm vảy rồng, gật đầu:
- Đúng là nàng ta. Nữ nhân điên rồ này lại chạy tới trung tâm nơi ở Thiên Đế rồi.
Đây không phải Đế Lâm, cũng không phải biển lớn, nhìn ra xa thì thấy quần thể núi nguy nga, đỉnh núi cao chót vót chọc tận tầng mây, phía trên nối liền với cả các vì sao.
Những ngôi sao trên không trung vừa lớn vừa gần, hấp lực rất mạnh, gần như không cần pháp lực cũng có thể bay lên.
Trên những tinh cầu lớn đó có thần điện cổ xưa sừng sững.
Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi đi theo dấu vết của Ngao San San, thấy nàng chạy thẳng về hướng một ngọn núi cao vút. Chung Nhạc ngẩng lên, toàn bộ ngọn núi giống như làm bằng ngọc, là ngọn núi gần họ nhất, đỉnh núi này nối liền với một ngọn núi trên tinh cầu khác.
- Không phải nàng ta chạy lên tinh cầu kia rồi đấy chứ?
Chung Nhạc dở khóc dở cười.
Đột nhiên trên đỉnh núi vọng lại tiếng va đập dữ dội, có lẽ là cường giả giao đấu. Chung Nhạc tim khẽ động, vội cùng Khâu Cấm Nhi tiến về phía trước. Đến nơi thì trận đấu đã kết thúc. Chung Nhạc nhìn thấy thi thể la liệt, luyện khí sĩ từ các tộc bị đồ sát, phải có tới hàng trăm cao thủ.
- Hiếu Mang thần tộc…
Khóe mắt Chung Nhạc giật giật, ngẩng lên nhìn ở chính giữa đống thi thể, một cường giả của Hiếu Mang thần tộc đứng đó, toàn thân là vảy rồng, ba đầu sáu mắt, ánh mắt đầy sát cơ nhìn hắn và Khâu Cấm Nhi.
- Hiếu Mang thần tộc, Hiếu Sơ Sơn.
Chung Nhạc hít sâu một hơi, ánh mắt lay động, thấp giọng nói.
Hiếu Sơ Sơn là đối thủ của Tả Tương Sinh khi Phong Sấu Trúc dẫn họ tới đối quyết với Hiếu Mang thần tộc ở Hiếu Mang Thần Miếu, là kẻ có huyết thống cực cao trong Hiếu Mang thần tộc.
Khi đó Hiếu Sơ Sơn đã là Linh Thể Cảnh đỉnh phong, cùng Tả Tương Sinh chiến đấu trời long đất lở, tuy cuối cùng thua nhưng là do Tả Tương Sinh trộm mất Hỏa Chủng của Thần Nha tộc nên mới chiến thắng được hắn.
Nếu không có Hỏa Chủng mà Thần Nha tộc luyện vạn năm mới thành thì Tả Tương Sinh không dễ gì thắng được Hiếu Sơ Sơn.
Khi đó hắn là cường giả Linh Thể Cảnh mạnh nhất Hiếu Mang thần tộc. Hiếu Sơ Sơn hiện nay không biết đã luyện thành Nguyên Đan chưa nhưng Tả Tương Sinh đã luyện thành, trở thành Đan Nguyên Cảnh, có lẽ Hiếu Sơ Sơn cũng không chậm hơn bao nhiêu.
Sát khí trong mắt Hiếu Sơ Sơn càng thêm nặng, lạnh băng nói:
- Chung Sơn thị Chung Nhạc, còn cả Khâu Sơn thị, thật trùng hợp. Ta vừa mới khởi động thì các ngươi đã chủ động tới nộp mạng. Hai ngươi đều là kẻ đại bại trước Hiếu Mang thần tộc ta, đúng là đạo trời sáng tỏ, báo ứng xác đáng. Giờ hai vị tìm tới tận nơi, nếu ta không giết thì đúng là thiên lý bất dung.
Chung Nhạc cười ha hả, ra hiệu cho Khâu Cấm Nhi lùi về phía sau, nói:
- Hiếu Sơ Sơn, bại tướng dưới tay Tả đường chủ, đúng là đáng thương, ngươi đã tu thành Nguyên Đan chưa?
Hiếu Sơ Sơn tiến lên trước, thản nhiên nói:
- Đệ nhất Chiến Vương Bảng ở ngay trước mặt ta, cũng là kẻ yếu như gà con, giết ngươi cần gì phải Đan Nguyên? Nếu ta dùng Nguyên Đan giết ngươi thì mất mặt Hiếu Mang thần tộc!
Uỳnh uỳnh!
Hắn giơ tay, một chưởng đánh xuống Chung Nhạc, ánh trăng bùng phát, tiếng nước ào ào vang lên, trên không trung đột nhiên có thêm một vầng trăm, thái âm chi thủy biến thành dòng sông lớn, ánh trăng chảy trong thái âm chi thủy.
Chung Nhạc lật tay, giơ chưởng lên, Thái Dương Chân Hỏa bùng cháy, một vầng mặt trời xuất hiện chống lại mặt trăng.
Mặt đất rung chuyển dữ dội, đá núi vỡ vụng, thân thể to lớn của Hiếu Sơ Sơn bắn ngược ra sau, uỳnh một tiếng đâm sầm vào vách núi. Trên vách núi thủng một lỗ sâu tới hơn chục dặm, từ trong bốc khói trắng. Chính là do một chưởng Thái Dương Chân Hỏa của Chung Nhạc quá mãnh liệt, tiêu diệt vầng trăng kia, khiến thái âm chi thủy bốc hơi triệt để, một chưởng phá tan dòng sông ánh trăng, làm tan chảy cả ngọn núi.
Chung Nhạc thu chưởng về, nhìn cái lỗ sâu trên núi:
- Hiếu Sơ Sơn, đừng có huênh hoang trước mặt ta, tế Đan Nguyên của ngươi ra đây, nếu chúng ta chỉ vài đòn đã đánh chết ngươi thì quá vô vị.
- Tiểu tử thối, ta sẽ cho ngươi thỏa nguyện!
Ngọn núi nổ tung, một cột sáng bắn lên, một viên nguyên đan bay lên không trung, rồi lại một viên nữa sau đó lại thêm một viên nguyên đan hiện lên trên không. Ba viên nguyên đan bay quanh một thân nhân ba đầu.
Hiếu Sơ Sơn tay cầm cây đại thương, chỉ thẳng Chung Nhạc sát khí đằng đằng.
Hắn sinh ra đã có ba cái đầu, luyện thành ba viên nguyên đan.
Ba viên nguyên đan giống như ba vầng trăng, một viên định không gian, một viên định nhục thân, một viên định nguyên thần!