Chương 430: Lời nguyền (2)
Chung Nhạc cảm giác một luồng áp lực vô tận ập tới, tinh thần lực, ý chí, nguyên thần của hắn như bị bóng tối vô tận nuốt chửng sạch sẽ, chìm hẳn vào trong bóng tối!
Hắn cảm nhận được mình bị thứ gì đó nuốt chửng, cơn đau xé tan linh hồn truyền tới, sau khi bị ăn hắt lại trở lại như cũ, rồi lại bị ăn, rồi lại hồi sinh. Cứ tuần hoàn như vậy.
Thời gian trôi dần, hết ngày này tới ngày khác, hết tháng này tới tháng khác, hết năm này tới năm khác, hết trăm năm này lại tới trăm năm khác…
Hắn ở trong bóng tối không biết bao nhiêu năm, không biết bị ăn bao nhiêu lần. Tinh thần, ý chí và nguyên thần của hắn gần như nổ tung, hắn sắp biến thành một thứ đồ chơi của vị này rồi, hủy diệt hắn hết lần này tới lần khác.
Hắn vẫn đang quan tưởng Toại Hoàng, cho dù bị ăn cũng không từ bỏ. Liên tục quan tưởng Toại Hoàng, liên tục bị nuốt chửng, giống như rơi vào vòng tuần hoàn vĩnh viện không được giải thoát vậy.
Đột nhiên trong bóng tối vô tận xuất hiện một tia sáng chiếu lên người Chung Nhạc.
Ánh mắt khô cằn của Chung Nhạc sáng dần lại, nhìn theo tia sáng thì thấy một chiếc đèn đồng nát bươm xuất hiện trong bóng tối, ánh sáng le lói đẩy lùi bóng tối xung quanh.
Ánh sáng trong bóng tối dìu dịu.
- Tân Hỏa…
Chung Nhạc cố gắng lê người đi về phía ánh sáng. Phía sau hắn, sức mạnh khủng bố tấn công, bóng tối cuộn trào, giống như trong đó có vô số ma quái ẩn mình, nhưng bóng tối không thể xâm nhập vào được ánh đèn.
Một bàn tay màu đen khổng lồ xuất hiện phía sau tóm về phía hắn.
Rẹt...
Bàn tay đó bốc khói, vội vàng rụt về.
Chung Nhạc loạng choạng tiến về phía cây đèn đồng, tốc độ ngày một nhanh hơn. Trong bóng tối phía sau hắn, đột nhiên một con mắt khổng lồ sáng trưng lên nhìn cây đèn đồng.
- Trụ hồn chi đăng, truyền thừa chi hỏa!
Con mắt dựng đứng yêu dị kia cứ chậm rãi nhắm ại, biến mất, bóng tối lui đi.
- Đến khi ngươi phá giải được tầng phong ấn thứ hai thì ngươi sẽ không thể thoát được đâu...
Chung Nhạc sải bước về phía cây đèn đồng, đưa tay ra cầm lấy nó.
- Tân Hỏa!
Chung Nhạc mở mắt nhìn quanh, thấy mấy người Thiên Ma Phi, Cát Tường Phi bị con thuyền vỡ tung đẩy đi. Các mảnh vỡ con thuyền vẫn đang bắn ra bốn phía, các ma nữ kia vẫn chưa lấy lại được thăng bằng.
Các vị ma nữ vội vàng lật mình bay lượn lấy lại thăng bằng rồi lao tới. Thánh Nữ Phi quan tâm hỏi:
- Vừa rồi ngươi bị sao vậy? Thật đáng sợ!
Cát Tường Phi gật đầu nói:
- Vừa rồi toàn thân người chảy toàn máu, suýt nữa thì mất mạng rồi. À mà sao ngươi lại hơn bọn ta một luân?
Mọi người thi nhau hỏi han, còn Chung Nhạc thì ánh mắt vẫn mơ màng như hồn không ở đây.
Thiên Ma Phi huơ tay trước mặt hắn, lúc này ánh mắt Chung Nhạc mới có chút tiêu điểm, nhìn bàn tay trắng nõn của nàng, đột nhiên hỏi:
- Bao lâu rồi?
- Cái gì bao lâu rồi?
Thiên Ma Phi vừa tức vừa buồn cười:
- Vừa rồi ngươi tu luyện vô duyên vô cớ làm nổ cả con thuyền của người ta, rồi toàn thân người phun máu, sau đo thì bọn ta tới gần rồi ngươi bắt đầu nói nhảm!
- Lẽ nào ta chết đi sống lại trong bảy trăm năm qua đều là ảo giác?
Chung Nhạc sững người, cúi nhìn bàn tay mình, tay hắn đang cầm cây đèn đồng nát, bên trong le lói một ngọn lửa.
- Nếu là ảo giác thì sao cây đèn này lại trong tay ta?
Chung Nhạc lẩm nhẩm.
- Nó bay ra từ trong nguyên thần bí cảnh của ngươi, rồi ngươi giơ tay bắt lấy. Bọn ta còn tưởng ngươi bị phát điên, chuẩn bị phá hủy hồn binh chứ.
Thiên Ma Phi cười:
- Cây đèn này cũng nát quá rồi, lẽ nào lại là thần binh?
Chung Nhạc định thần, cất đèn đồng vào nguyên thần bí cảnh, nhớ lại những gì trải qua trong bóng tối ban nãy, vẫn còn chút lạnh gáy:
- Cũng may là ảo giác...
Ngọn lửa nhỏ bay ra khỏi ngọn đèn, đáp xuống thức hải của hắn.
- Tân Hỏa, sao ngươi lại ở trên ngọn đèn, lại còn bay ra khỏi nguyên thần bí cảnh của ta?
Chung Nhạc hỏi.
Ngọn lửa nhỏ lười nhác nói:
- Lúc nãy hồn phách trong nguyên thần của ngươi đột nhiên biến mất nên ta muốn tìm xem nó đi đâu.
Chung Nhạc người run lên, vội tế nguyên đan, cảm ứng thọ nguyên của mình. Hắn lập tức thấy thọ nguyên của mình giảm hơn bảy trăm năm, chỉ còn lại hơn ba trăm năm.
- Hồn phách của hắn đã sống ở đâu đó bảy trăm năm rồi!
- Không phải ảo giác, là thật...
Chung Nhạc rùng mình.