Chương 590: Bàn Đào Mẫu Thụ (2)
- Bùn đất nơi này có chút không đúng!
Chung Nhạc nhìn chằm chằm lớp thổ nhưỡng dưới chân mình, sau đó ngồi xổm xuống, bốc lên một nắm bùn đất quan sát trong chốc lát, nói:
- Bùn đất ở những địa phương khác, Thần tính sớm đã xói mòn sạch sẽ, mà Thần Thổ ở nơi này vẫn còn mang theo một tia Thần tính…
Hắn đứng dậy cất bước, đi một vòng dọc theo phiến Thần Thổ còn sót lại Thần tính này. Phạm vi phiến Thần Thổ này không lớn, chỉ có phương viên chừng ba trượng.
- Vì sao Thần Thổ ở nơi này còn bảo tồn được một tia Thần tính?
Chung Nhạc lẩm bẩm. Xích Tuyết đột nhiên quỳ xuống bái một cái, cao giọng nói:
- Quy Khư sắp sửa bị hủy diệt, nếu Mẫu Thụ có Linh, xin hãy chỉ điểm đường lối, để chúng ta mang ngươi rời khỏi Quy Khư!
Nàng chờ trong giây lát, nhưng phiến Thần Thổ này cũng không có bất cứ động tĩnh gì. Xích Tuyết đứng lên, tiến vào trong phiến Thần Thổ. Trong phiến Thần Thổ này cũng không có bất kỳ dị tượng gì xuất hiện.
- Tiên Thiên Kim Nhãn, mở!
Xích Tuyết quát khẽ một tiếng, da thịt trên mi tâm từ từ tách ra hai bên, lộ ra một khỏa Kim Nhãn, đảo quét một vòng toàn bộ phiến Thần Thổ. Sau một lúc thật lâu, nàng lắc lắc đầu, nói:
- Ta không nhìn thấy bất kỳ thứ gì!
- Thần Nhãn thứ ba, mở!
Chung Nhạc cũng quát khẽ một tiếng, Thần Nhãn thứ ba từ từ mở ra, đảo quét một vòng phiến Thần Thổ không lớn này. Nhưng hắn cũng không nhìn thấy bất luận đồ vật ẩn giấu gì. Xích Tuyết đột nhiên hỏi:
- Thần Nhãn thứ ba? Nếu ngươi đã gọi nó là Thần Nhãn thứ ba, chẳng phải là nói ngươi còn có Thần Nhãn thứ nhất và Thần Nhãn thứ hai sao? Vì sao không mở ra cả ba khỏa Thần Nhãn cùng nhìn? Nói không chừng sẽ có thể nhìn ra cái gì đó!
Chung Nhạc lắc đầu:
- Ta chỉ mới thức tỉnh Thần Nhãn thứ ba, Thần Nhãn thứ nhất và Thần Nhãn thứ hai còn chưa thức tỉnh… Đợi một chút! Nói không chừng ta có thể tạm thời thôi động Thần Nhãn thứ nhất và Thần Nhãn thứ hai một chút…
Mắt trái của hắn là Thần Nhãn thứ nhất, mắt phải là Thần Nhãn thứ hai, vẫn chưa hề có dấu hiệu thức tỉnh. Chung Nhạc đã luyện tả hữu song mâu thành Nhật Đồng và Nguyệt Đồng, lạc ấn Nhật Nguyệt Chi Linh vào trong đó, chỉ là lớn mạnh uy lực của hai mắt, nhưng cũng không có bất kỳ dấu hiệu thức tỉnh nào.
Lúc này, trong lòng hắn đột nhiên xuất hiện một chủ ý. Hắn phóng xuất tiểu đồng Đương Quy ra, giơ tay bứt đứt một đoạn rễ cây. Tiểu đồng Đương Quy không ngừng kêu thảm, Chung Nhạc vội vàng nói:
- Sẽ cấp thêm cho ngươi một phần Thần Thổ!
Lúc này tiểu đồng Đương Quy mới im miệng, hài lòng quay trở lại trong Bí cảnh Nguyên thần của hắn. Chung Nhạc ăn vào rễ cây Đương Quy, khí huyết toàn thân nhất thời cuồng bạo, dược lực Thần dược phun trào, không ngừng ngưng thực khí huyết của hắn, chiết xuất huyết mạch Phục Hy trong cơ thể hắn. Chung Nhạc vận khởi pháp lực, vận chuyển dược lực dung nhập vào trong nhãn mâu trái phải của chính mình, mượn dược lực chiết xuất Thần huyết Phục Hy trong cặp mắt.
Cả ba con mắt của hắn đều mở lớn. Dần dần, những gì nhìn thấy trước mắt đã trở nên có chút mơ hồ. Thần Thổ mặc dù vẫn là Thần Thổ, nhưng trong mơ hồ, hắn phảng phất đã nhìn thấy hư ảnh của một cây Thần thụ. Cây Thần thụ này đứng sừng sững giữa thiên địa, bộ rễ cắm sâu trên một tòa tế đàn, tán cây giống như một cái mui xe khổng lồ, toàn thân phát ra lưu quang thải sắc sặc sỡ.
Phía dưới tòa tế đàn kia có một con đường kéo dài tới ngay dưới chân của hắn, trên con đường này hiện đầy những hoa văn Đồ đằng, khiến cho con đường ẩn nấp vào trong không gian, mơ mơ hồ hồ, dùng mắt thường căn bản là không thể nhìn thấy.
Chung Nhạc đạp chân bước lên con đường kia, lại đạp vào khoảng không, không khỏi kêu lên một tiếng kinh dị. Ba con mắt của hắn trừng lớn, rõ ràng đã nhìn thấy hư ảnh của con đường kia đang nằm ngay dưới chân chính mình, chẳng biết tại sao lại đạp không lên được con đường kia.
- Đương Quy, cái này… có thể cho ta thêm một chút rễ cây nữa không?
Chung Nhạc lúng ta lúng túng hỏi.
- Thêm một phần Thần Thổ nữa!
Tiểu Đương Quy hét lớn. Chung Nhạc tự nhiên luôn miệng đáp ứng. Đám Thần dược còn lại thì có chút không cam lòng. Chung Nhạc ăn vào thêm mấy cọng Thần dược, hai mắt một cái sáng như mặt trời, một cái sáng như mặt trăng. Thái Dương Chân Hỏa hừng hực thiêu đốt trong mắt trái, cơ hồ như muốn biến thành Thái Dương Thần Hỏa. Ánh trăng băng lãnh lưu động trong mắt phải, giống như là Thu Thủy Chi Mâu.
Ba khỏa Thần Nhãn của hắn nhất tề bắn ra ba đạo Thần quang. Con đường dưới chân kia trở nên càng lúc càng rõ ràng hơn, tựa hồ như muốn từ hư huyễn biến thành thực chất vậy. Chung Nhạc đột nhiên dẫm chân xuống đất, chân đạp lên mặt đất, dẫm lên trên con đường ẩn nấp trong không gian kia.
Ầm ầm!
Bên tai hắn đột nhiên truyền tới một thanh âm ầm vang, Xích Tuyết bên cạnh hắn nhất thời biến mất không thấy đâu nữa. Bàn Đào Lâm héo úa cũng biến mất không thấy đâu nữa. Trước mặt hắn, một con đường bậc thang bạch ngọc bắc lên cao trong hư không. Cuối con đường, chính là tòa tế đàn huyền phù trên không trung kia, Bàn Đào Mẫu Thụ chính là ở trên đó. Chung Nhạc lấy lại bình tĩnh, đạp lên từng bậc thang mà lên, chậm rãi đi lên tế đàn.
Mà trong phiến Thần Thổ bên ngoài kia, Xích Tuyết trợn trừng hai mắt, vẫn chưa phục hồi tinh thần lại. Chung Nhạc chỉ trong nháy mắt đã biến mất khỏi bên người nàng, không thấy đâu nữa. Nàng liên tục dò dò bước chân về phía trước, nhưng thủy chung cũng đều đạp vào khoảng không, trong lòng khiếp sợ không thôi:
- Đây là thủ đoạn gì? Thần Nhãn của hắn thật sự còn lợi hại hơn Tiên Thiên Kim Nhãn của ta sao?