Chương 615: Dã tâm (1)
Lúc này, trên Tinh cầu nham thạch, một tôn Ma Thần hàng lâm trên khỏa Tinh cầu băng lãnh này, ánh mắt sưu tầm bốn phía, không khỏi khẽ nhíu mày.
Đột nhiên, bên dưới một ngọn Ngũ Chỉ Sơn chợt vang lên tiếng rên yếu ớt. Tôn Ma Thần này bấm tay búng một cái, chấn vỡ Ngũ Chỉ Sơn, đám văn lộ Đồ đằng biến thành ngọn núi kia nhất thời vỡ nát tiêu tán. Chỉ thấy Phù Tư Hương dưới chân núi chỉ còn lay lắt một hơi thở.
Ngọn Ngũ Chỉ Sơn này là do văn lộ Đồ đằng của Chung Nhạc biến thành, cũng không phải là núi non chân chính. Chung Nhạc còn xa chưa đạt tới bản lĩnh tạo hóa vạn vật. Bất quá, quan tưởng núi non, dùng khí Ngũ Hành trong Bí cảnh Ngũ Hành để diễn biến núi non thì vẫn có thể làm được. Một chưởng kia của Chung Nhạc biến thành Ngũ Chỉ Sơn, thật ra là do thương thế của hắn quá nặng, bất đắc dĩ lắm mới phải làm như vậy.
Lúc đó, thương thế của hắn bạo phát, rất khó lại thi triển ra sát chiêu mạnh hơn, cho nên mới đánh ra Ngũ Chỉ Sơn chụp xuống, dùng lực lượng Ngũ Hành ma diệt Phù Tư Hương. Ngọn Ngũ Chỉ Sơn này không ngừng luyện đi tu vi của Phù Tư Hương, biến thành lực lượng Ngũ Hành càng nhiều hơn, ngược lại gia cố cho Ngũ Chỉ Sơn, khiến cho uy lực của Ngũ Chỉ Sơn càng lúc càng mạnh, nhằm đạt tới hiệu quả ma diệt Phù Tư Hương. Bất quá, tôn Ma Thần này tới đây, đã khiến cho một chiêu này của hắn thất bại trong gang tấc.
Tôn Ma Thần này vội vàng tiến lên, trấn áp thương thế của Phù Tư Hương, hỏi:
- Ngươi là đệ tử của Phù Tang Thánh Tộc? Những Luyện Khí Sĩ còn lại đâu rồi? Tu Đà Di đâu rồi?
Phù Tư Hương há miệng ho ra máu, hơi thở mong manh, sau một lúc lâu mới khôi phục được một chút khí lực, lắc đầu nói:
- Tu Đà Di sư huynh có khả năng đã đào tẩu. Những sư huynh sư tỷ khác, chỉ sợ cũng đều đã chết hết rồi. Lúc đó ta giả chết, cho rằng có thể tránh được một kiếp, không ngờ hắn lại đánh xuống một chưởng, biến thành Ngũ Chỉ Sơn, suýt chút nữa đã lấy mạng của ta… Đúng rồi Tước Yên Nhi sư tỷ đâu?
Tôn Ma Thần kia giơ tay chỉ về phía xa xa. Phù Tư Hương xoay đầu nhìn lại, sắc mặt nhất thời buồn bã. Chỉ thấy Tước Yên Nhi sớm đã khí tuyệt, nàng vẫn không thể thoát khỏi một kích cuối cùng kia của Chung Nhạc. Bên cạnh Tước Yên Nhi chỉ còn lại năm đạo quang luân tàn phá. Đó là năm đại Bí cảnh Nguyên thần của nàng.
- Là ai đã giết bọn họ?
Trên mặt tôn Ma Thần kia tuôn trào hắc khí, lạnh lẽo hỏi. Phù Tư Hương nhớ tới thân ảnh của Chung Nhạc, không khỏi liên tục rùng mình mấy cái, cắn răng nói:
- Hắn là một tên Ma Vương, một tên Ma Vương vô cùng đáng sợ!
o0o
Trong tinh không, một khỏa nham thạch to lớn từ trong một tiểu hành tinh đã chia năm xẻ bảy tách ra, bay về phía Côn Lôn Cảnh xa xôi. Bay đi hơn mười ngày, khỏa nham thạch này cách Côn Lôn Cảnh càng lúc càng gần hơn.
Chung Nhạc đứng dậy, lộ ra nửa thân trên cơ nhục cường tráng. Sau lưng hắn, y phục chậm rãi bay lên, tự động khoác lên trên người hắn. Xích Tuyết cũng đứng dậy, da thịt trắng nõn tinh tế, mái tóc rũ xuống trước ngực, che khuất đại bộ phận xuân sắc. Một kiện váy dài bay lên, phủ lấy thân thể xích lõa của nàng, sợi dây lụa quấn lấy cái eo nhỏ. Nàng chân trần bước tới, bàn chân nhấc lên, một đôi giày hoa tự động xuất hiện dưới chân.
Hai người cứ như vậy sóng vai đứng đó, đứng sững trên khỏa nham thạch này, nhìn khỏa nham thạch này bay về phía một vầng minh nguyệt phiêu phù trên không Côn Lôn Cảnh. Chung Nhạc liếc nhìn nữ tử bên cạnh mình một cái, trong lòng có chút khó chịu:
- Ta vẫn luôn bị đè ở dưới, suýt chút nữa không thể xoay người…
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng kinh lịch kỳ tình vừa rồi lại khiến cho hắn nhớ nhung không thôi, chỉ thấy hào tráng biến thành nhục tràng, trái tim sắt đá tựa hồ cũng có chút mềm yếu xuống. Chỉ là, trong lúc bất chợt, trong đầu hắn chợt xuất hiện dung mạo của Khâu Cấm Nhi, trong lòng cảm thấy có chút áy náy.
- Sư muội đang ở trong Bí cảnh Nguyên thần của ta, ta sao có thể làm ra loại sự tình này…
Hắn len lén nội thị Bí cảnh Nguyên thần, chỉ thấy Khâu Cấm Nhi vẫn còn đang bế quan khổ tu. Ngoại trừ Khâu Cấm Nhi ra, còn có Anh Nữ cũng đang ở trong Bí cảnh Nguyên thần của hắn, hơn nữa còn có đám Thần dược bọn cây củ cải Hồ Tam Ông, Bát Bảo Cảnh Thiên, Bản Lam lão ông… Trong lòng Chung Nhạc thầm cảm thấy may mắn:
- Cũng may ta đã phong bế Bí cảnh Nguyên thần, bọn họ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Nếu tên gia hỏa Tân Hỏa này còn tỉnh, sẽ lập tức phát hiện được manh mối, hô to gọi nhỏ rồi…
Ầm ầm!
Khỏa nham thạch ầm ầm rơi thẳng lên trên mặt trăng. Chung Nhạc và Xích Tuyết chậm rãi đáp xuống, đặt chân lên bề mặt mặt trăng, đảo mắt quan sát bốn phía. Chỉ thấy nơi này lạnh lẽo vắng vẻ, không có một chút dấu vết người ở, cũng không nhìn thấy tung tích những mãnh thú hoặc chủng tộc khác.
Mặt trăng cực kỳ hoang liêu. Ở xa xa lại có từng vầng từng vầng mặt trăng lơ lửng, ánh trăng chiếu rọi, trầm mặc lặng lẽ.
Xích Tuyết cùng với Chung Nhạc song song tiến về phía trước, mỉm cười nói:
- Nơi này vốn dĩ cũng có Thần Minh cư trú! Thời xa xưa, đã từng có Nguyệt Thần cư trú ở chỗ này. Phía trước cách đây không xa là một tòa di chỉ Nguyệt cung. Bất quá, sau đó Ma Thần của A Đà Cảnh tập kích, giết tới tận nơi này, đã giết chết luôn Nguyệt Thần. Nhiều lần như vậy, cuối cùng cũng không còn Thần Minh nào dám tới nơi này nữa. Chúng ta vào trong đó chữa thương, đợi Thần Minh của Tây Vương Mẫu Quốc ta tìm tới, chúng ta sẽ có thể trở lại Côn Lôn Cảnh rồi!
Chung Nhạc gật đầu. Không bao lâu sau, hai người đã đi tới di chỉ Nguyệt cung. Chỉ thấy tòa Thần cung này toát ra đầy vẻ nguyệt trần cổ lão, đổ nát thê lương, đã rất khó nhìn ra vẻ rầm rộ của ngày xưa. Bất quá, vẫn còn có vài tòa cung điện vẫn còn hoàn hảo. Hai người tiến vào một tòa cung điện trong đó. Trong điện không có bụi bặm, các bức bích họa vẫn còn nguyên vẹn, những nét chạm khắc tinh tế vẽ ra tràng cảnh các nàng Thần Nữ chơi đùa.
Chung Nhạc và Xích Tuyết quan sát xung quanh một phen, quyết định ở lại nơi này. Bọn họ lẳng lặng chữa thương, từng điểm từng điểm thanh trừ những thương thế do dư ba Thần Ma giao phong tạo thành. Cũng may bọn họ ai cũng đều đã thu hoạch được không biết bao nhiêu Thần dược, đủ để chữa lành tất cả thương thế, không lưu lại bất kỳ tai họa ngầm nào. Chỉ là còn cần một khoảng thời gian nữa mới có thể hoàn toàn khỏi hẳn.
Trong lòng Chung Nhạc thầm nghĩ:
- Lục Đạo Quả Thụ hẳn cũng đã tiến vào Côn Lôn Cảnh rồi a? Cây Thần thụ này cực kỳ cường đại, lần này không trực tiếp truyền tống tới Côn Lôn Cảnh, cũng bớt đi rất nhiều tra hỏi và hung hiểm. Với bản lĩnh của cây Thần thụ này, hẳn là không bao lâu nữa sẽ khiến cho toàn bộ Côn Lôn Cảnh khiếp sợ không thôi. Còn Khoa Phụ Đỉnh nữa. Hắn hẳn là không vào được Côn Lôn Cảnh, có khả năng đang trốn trên một vầng mặt trăng nào đó. Còn Bằng Thiên Thu nữa, hắn hẳn cũng đang ẩn nấp ở nơi nào đó âm thầm chữa thương… Ngoại trừ Khoa Phụ Đỉnh và Bằng Thiên Thu ra, còn có thiếu niên Thiên Ngô nữa. Tám con tiểu hổ này thật sự rất tinh quái, lúc này không biết là còn sống hay đã chết.
Sắc mặt Chung Nhạc hơi trầm xuống:
- Kẻ nào cũng không sao, duy chỉ có Bằng Thiên Thu nhất định phải chết! Hắn từng thấy qua ta thi triển Bách Biến Huyền Công, trở lại trên Tổ Tinh nhất định sẽ tiết lộ ra!
Không bao lâu sau, không biết tại sao, hai người lại lăn lộn cùng một chỗ, quấn lấy nhau triền miên. Cũng may nơi này là Nguyệt cung, dưới Nguyệt cung chính là mặt trăng, không yếu ớt như tiểu hành tinh kia, vừa chấn động một chút liền vỡ nát.
Sau khi xong chuyện, trong lòng Chung Nhạc lại cảm thấy áy náy, cảm thấy có lỗi với Khâu Cấm Nhi. Nhưng không bao lâu sau, hắn lại cùng với Xích Tuyết quấn lấy nhau, sau đó lại cảm thấy áy náy cùng có lỗi.
Hơn mười ngày sau, thương thế của hai người đã khá hơn rất nhiều. Sau một hồi triền miên, Xích Tuyết cưỡi lên trên người Chung Nhạc, cười hì hì nói:
- Thiếu niên Chung Sơn thị, sau khi ta ngồi lên bảo tọa Tây Vương Mẫu, ngươi chính là Đại Vương Hậu của ta!
Chung Nhạc xoay người áp nàng xuống dưới người, lắc đầu nói:
- Đại Vương Hậu? Cho dù ngươi trở thành Tây Vương Mẫu, ta cũng không có khả năng làm Đại Vương Hậu của ngươi. Ta không phải là nam nhân của Vương! Ta muốn làm Vương, ít nhất phải là Vương cùng đứng cùng ngồi với Tây Vương Mẫu!
- Tây Vương Mẫu Tộc chúng ta, nữ tử vi tôn. Ngươi muốn làm Vương, trừ phi là ăn sạch toàn bộ Tây Vương Mẫu Tộc chúng ta!