Chương 798: Một đường sinh cơ (2)
Chúc Dung Nhan Khâm kêu lớn:
- Mau mau ngăn cản hắn!
Bằng Đại tiên sinh nhìn về phía hai cha con Thiếu Điển, trong mắt lộ ra thần sắc chần chờ, không vội tiến lên. Hắn bỗng nhiên lắc mình một cái, biến thành một con Đại Côn, mở ra cái lớn miệng, phun ra một phiến đại hải, rợp trời ngập đất tuôn trào xuống. Hắn không dám trực tiếp mạnh mẽ ngăn cản Hiên Viên Kiếm, bởi vậy không cầu có công, chỉ cầu không có tội, dùng một mảnh đại thủy ngăn cản đường đi của hai cha con Thiếu Điển, cố gắng quấn lấy bọn họ, để cho bọn họ không thể tiếp cận Toại Thụ.
Thiếu Điển khẽ nhíu mày, dừng lại bước chân, thả Hiên Viên trên lưng xuống, khoác tấm da gấu lên bả vai Hiên Viên, khẽ vỗ vỗ bả vai nho nhỏ của Hiên Viên, nói:
- Ta giúp ngươi mở đường, bản thân ngươi tự đi qua a!
Thiếu niên Hiên Viên gật đầu một cái. Thiếu Điển oanh mở biển rộng, không ngừng lao tới. Phiến biển rộng không ngừng khuấy động dâng trào, nước biển từ bốn phương tám hướng nghiền ép tới, áp lực càng lúc càng mạnh. Hiển nhiên Bằng Đại tiên sinh không dám lộ diện, chỉ có thể từ xa dùng pháp lực thôi khống biển rộng, để cho hắn tiến lên gian nan.
Thiếu Điển không ngừng lao về phía trước, cật lực chống lại pháp lực của Bằng Đại tiên sinh, đánh ra một lối đi trong biển, quát lớn một tiếng:
- Còn không đi?
Thiếu niên Hiên Viên đánh bạo, phóng chạy như bay trong hạp cốc dưới đáy biển, lao thẳng về phía bờ bên kia của phiến biển rộng. Mắt thấy hắn sắp sửa chạy tới bờ bên kia, từ xa xa đã nhìn thấy một cây đại thụ Thần hỏa dựng thẳng ở đó, trong lòng không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên, lúc này lại nhìn thấy một đôi giày vải màu trắng xuất hiện tại bờ bên kia của phiến biển rộng. Thiếu niên Hiên Viên ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy chủ nhân của đôi giày vải màu trắng này thân mặc hoàng sam, tay cầm một cây dù trắng, nửa thân trên bị cây dù trắng bao phủ, không thể nhìn thấy rõ ràng hình dáng.
- Thanh kiếm này chính là thanh Thần kiếm cắm trong Kiếm Môn Sơn a?
Cây dù trắng dần dần vung lên, chỉ thấy dưới cây dù lộ ra một gã quái nhân. Trước ngực mọc ra hai cái đầu lâu Bàn Ngao, bộ dáng dữ tợn hung ác, nhưng trên cổ không ngờ lại trống rỗng, không có cái đầu. Thiếu niên Hiên Viên nhất thời bị dọa cho sợ hết hồn:
- Đây là chủng tộc gì a?
- Không cần sợ! Ta là bá phụ Vô Kỵ của ngươi!
Trước ngực Phong Vô Kỵ, hai cái đầu Bàn Ngao nhếch miệng cười nói:
- Ngươi không tới được nơi đó rồi! Định! Định! Định! Định! Định!
Năm chữ Định vừa ra, uy năng của Tiên Thiên Thần Ngữ bạo phát, Ngôn Xuất Pháp Tùy, định trụ thiếu niên Hiên Viên lại tại chỗ, không thể động đậy.
Đồng tử thiếu niên Hiên Viên khẽ chuyển, tâm niệm đột nhiên khẽ động, Hiên Viên Kiếm sau lưng hắn cũng theo đó khẽ động, cắt đứt trói buộc, chém về phía Phong Vô Kỵ.
Sắc mặt hai cái đầu Bàn Ngao của Phong Vô Kỵ đại biến, cảm thấy toàn thân chính mình bị uy năng của Thần kiếm bao phủ, căn bản không thể né tránh. Mắt thấy thanh Thần kiếm này sắp sửa chém chết hắn, đột nhiên hai cái đầu Bàn Ngao chợt quát lớn:
- Ngủ!
Đầu óc thiếu niên Hiên Viên nhất thời ngừng trệ, thân thể ầm một tiếng ngã xuống, khò khò ngủ say. Mà uy năng của Hiên Viên Kiếm cũng đột nhiên tiêu tan, rơi xuống trước người hắn, giống như một gã hộ vệ thủ hộ lấy hắn.
Phong Vô Kỵ liếc nhìn thanh Thần kiếm một cái, lại liếc nhìn thiếu niên Hiên Viên một cái, xoay người bỏ đi, trong lòng than thở:
- Tiểu tử này thật tốt số! Nếu không có thanh kiếm này thủ hộ hắn, hắn đã sớm chết rồi… Chung Sơn thị, ngươi còn có thể kiên trì được bao lâu nữa?
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Toại Thụ, thân hình rung lên một cái, liền biến mất không thấy đâu nữa.
- Ha ha… ngươi hẳn là còn đang đợi hai cỗ hóa thân Long Nhạc và Ba Tuần của ngươi a? Đáng tiếc! Bọn họ đã bị hai cỗ hóa thân của ta ngăn cản, ngươi không đợi được bọn họ rồi! Đợi sau khi ngươi bỏ mình, chính là thời điểm ta thu hồi cái đầu người kia của ta!
Sơn mạch Liên Vân, trên đại tuyết sơn mênh mang, lôi điện đan xen, sấm chớp cuồn cuộn. Long Nhạc tế khởi ba thanh Thần đao, đang giao đấu với Lưu Thanh Sơn, hai người đánh tới mức nghiêng nghiêng ngã ngã, đánh tới mức sơn băng địa liệt. Mà ở một chỗ xa hơn, một cỗ hóa thân Ma Tộc khác của Phong Vô Kỵ lại đang nghênh chiến công tử Ba Tuần. Hai cỗ hóa thân của Chung Nhạc đều đã bị chặn lại, không thể trở về bản thể.
o0o
- Thương Hải, ngươi thật sự muốn làm như vậy sao?
Trên một đỉnh núi của Sơn mạch Liên Vân, Bạch Trấn Bắc nhìn về phía Bạch Thương Hải, thấp giọng nói:
- Trận Thần chiến này chính là quy củ của các tộc Tây Hoang! Nếu Bạch Trạch thị chúng ta nhúng tay vào, chính là phá hoại quy củ của Tây Hoang, sẽ bị các tộc Tây Hoang ghi hận. Bạch Trạch thị ta có thể tồn tại cho tới hiện tại, chính là do không phá hư quy củ của các tộc a!
Bạch Thương Hải mỉm cười nói:
- Sư tôn, ta không phải là nhúng tay vào trận chiến này, mà chỉ là trả lại cho Chung sư huynh một chút tu vi của hắn mà thôi, sẽ không vì vậy mà đắc tội Tây Hoang a? Đi!
Từ trong lồng ngực hắn, một đạo khí Thuần Dương gào thét bay ra, phóng nhanh về phía Chung Nhạc xa ngoài vạn dặm. Đạo khí Thuần Dương kia càng bay càng xa, cũng lại càng lúc càng lớn, hóa thành một con Thuần Dương Chi Long, gào thét lao về phía Chung Nhạc trên Toại Thụ, thanh thế cực kỳ to lớn.
- Ta luôn cảm thấy ngươi sẽ chọc ra tai họa cực lớn…
Bạch Trấn Bắc vẫn có chút lo lắng nói. Bạch Thương Hải cười một tiếng, nói:
- Ngươi thật xem ta là Tảo Bả Tinh Linh Thể rồi sao? Trên thế gian làm sao có loại Linh thể sao chổi này… Ặc!
Thần sắc Bạch Thương Hải nhất thời dại ra. Bạch Trấn Bắc cũng trừng mắt há miệng, không nói lời nào. Hai thầy trò ngây người như tượng đứng trên đỉnh núi, ngây ngốc nhìn về phía Toại Thụ đằng xa.
- Thương Hải a! Ngươi còn nói trên thế gian không có Tảo Bả Tinh Linh Thể, ngươi nhìn đi! Ngươi nhìn đi…
Trên trán Bạch Trấn Bắc tuôn trào mồ hôi lạnh cuồn cuộn, không ngừng lẩm bẩm. Tròng mắt Bạch Thương Hải cũng tròn xoe, mồ hôi lạnh trên trán như mưa, run rẩy nói:
- Sư tôn, ta cảm thấy chúng ta cần phải đi ngay thôi! Chọc ra tai họa lớn như vậy, bị người khác phát hiện ra đạo khí Thuần Dương vừa rồi là ta cấp cho, sợ rằng Bạch Trạch thị ta thật sự sẽ không xong a…
- Đi! Đi ngay!
Hai thầy trò lập tức biến thành một làn khói, biến mất không thấy đâu nữa.