Chương 1186: Chơi chân
Âm Phiền Huyên và những ma thần của Âm Khang thị đều kinh ngạc, không ai ngờ được một nhân tộc họ gặp ở Thiên Hà lại là Tiên Thiên Cung Dịch tiên sinh nổi danh gần đây!
Việc này cũng quá trùng hợp thì phải?
Mỗi lần ra ngoài đều gặp được một cường giả trẻ tuổi như vậy thì Âm Khang thị sẽ phát tài lớn rồi!
Đương nhiên họ cũng chỉ nghĩ vậy thôi.
- Lần này cũng là nhờ tiểu thư, nếu không phải tiểu thư dùng tiếng tiêu trấn áp cơn đau đớn của hắn thì chúng ta cũng sẽ không gặp được một vị thần nhân nhân tộc như vậy.
Mấy vị Ma Hoàng Âm Khang thị nhìn nhau nghĩ:
- Tiểu thư làm việc thiện liền có thiện báo, chưa biết chừng phong ấn huyết mạch Âm Khang thị chúng ta lại nhờ cả vào Dịch tiên sinh.
Trước đó trong mắt họ Chung Nhạc chỉ là một vị thần minh của nhân tộc, tuy là kỳ tài nhưng cũng không được họ xem trọng. Nhưng giờ Chung Nhạc lại có thêm thân phận Tiên Thiên Cung Dịch tiên sinh, địa vị này lập tức được nâng cao lên không ít.
Cộng với thân phận là Tiên Thiên Thần chuyển thế, địa vị này lại càng được nâng cao vô hạn, khiến họ không thể không kính trọng!
Thiên Hà chi châu mà Âm Khang thị ở là nơi hẻo lánh xa xôi, tin tức không thông, liên hệ với ngoại giới đều phải dựa vào thần ma của mấy chủng tộc dưới trướng, lệnh cho họ ra ngoài thăm dò tin tức, vì thế thông tin nhận được chậm hơn nhiều các đại tộc khác.
- Ta biết hắn bất phàm, nhưng không ngờ lại tới mức này.
Âm Phiền Huyên chớp mắt, thầm nghĩ:
- Một mình đối diện với hai trăm vạn đại quân thần ma, chỉ dũng khí này thôi cũng đủ thắng vô số thần ma rồi. Tại sao hắn không theo Tử Quang Quân Vương về Tiên Thiên Cung mà lại phiêu bạt khắp nơi? Tử Quang Quân Vương là người thông minh, chắc chắn là giấu hắn ám toán Đế Minh thị, Trung Ương thị và Lật Lục thị, suýt nữa đã đẩy hắn vào chỗ chết, khiến hắn không vui. Nhân tộc trong Tiên Thiên Cung không được trọng dụng, cũng chẳng trách mà hắn không thoải mái.
- Đế Minh thị, Trung Ương thị và Lật Lục thị giờ đã đánh nhau rất ác liệt, tuy không toàn diện khai chiến nhưng đại quân thần ma xuất chiến có tới hàng trăm vạn người, chinh chiến khắp nơi. Chỉ là, Thiên Đế bệ hạ có điều lo lắng, không đích thân ra tay nhưng cũng điều binh khiển tướng, muốn bình định chiến loạn, hàng phục hai tộc.
Vị Ma Hầu kia phấn khích nói:
- Lần này có kịch hay để xem rồi. Thiên Đế gia Đế Minh thị và Trung Ương thị, Lật Lục thị động thủ, chắc chắn sẽ khiến Thiên Đế trống rỗng, chưa biết chừng đây là thời cơ tốt cho Âm Khang thị chúng ta thoát khỏi ràng buộc.
Âm Phiền Huyên lắc đầu:
- Trung Ương thị và Lật Lục thị không phải đối thủ của đương kim Thiên Đế, Âm Khang thị chúng ta giờ cũng không động tới được.
Tiểu thư nói vậy sai rồi.
Vị lão Ma Hoàng kia lắc đầu:
- Lật Lục thị cũng là đế tộc, từng xuất hiện đại tộc cấp đế, căn cơ thâm hậu. Trung Ương thị thì càng mạnh hơn, thời đại Địa Kỷ có năm triều Thiên Đế, căn cơ thì Đế Minh thị hiện giờ còn lâu mới sánh bằng. Chỉ riêng Trung Ương thị cũng có thể khiến Thiên Đế lĩnh đủ!
Âm Phiền Huyên lại lắc đầu, khẽ nói:
- Chỉ thực lực đế tộc đơn thuần đương nhiên không thể bằng Thiên Đế. Chiếu thư Thiên Đế ban xuống, vạn tộc nghe sai khiến. Cho dù là Trung Ương thị cũng không cản được những đội quân tinh nhuệ được lựa chọn từ vạn tộc. Thiên Đế dè chừng quá nhiều thứ, ngoài Tiên Thiên Cung ra còn có thế lực khác, ví dụ như vị từng tranh giành đế vị với hắn.
- Ý của tiểu thư là?
Vị lão Ma Hoàng kia hỏi.
- Khoan đã.
Âm Phiền Huyên nói:
- Âm Khang thị ta giờ án binh bất động, đợi thời cơ. Khi thời cơ tới là chúng ta có thể rời khỏi Thiên Hà chi châu. Mà thời cơ này chính là khi Thiên Đế và Tiên Thiên Đế Quân của Tiên Thiên Cung hoàn toàn trở mặt với nhau!
Nàng nhìn Chung Nhạc nói nhỏ:
- Chưa biết chừng vị Dịch tiên sinh này sẽ là sợi dây liên kết giữa ta và Tiên Thiên Cung, đến lúc đó còn phải mượn thế của Tiên Thiên Cung mới trở mặt với Thiên Đế được!
Đột nhiên Chung Nhạc mở mắt, cười:
- Có thể thử rồi. Phiền Huyên, mượn chân của ngươi một chút.
Các ma thần Âm Khang thị khác vội lùi xuống. Âm Phiền Huyên phì cười, ngồi xuống, vén váy lên để lộ đôi chân thon dài. Chung Nhạc đặt hai chân nàng lên đầu gối, đầu ngón tay bay ra vô số đồ đằng văn, những đồ đằng văn này vô cùng nhỏ, chui vào da nàng, giống như vô vàn con kiến nhỏ bò theo huyết mạch của nàng, chạy lan khắp toàn thân nàng.
Chung Nhạc nhắm mắt lại, hai tay di chuyển từ bàn chân lên đùi nàng, điều khiển đồ đằng văn thần thông phá giải cấm chế.
Lúc này, mấy vị ma thần ra đón thấy cảnh tượng đó cũng giật mình, vội chạy vào sâu trong Thiên Hà chi châu, trong đó một vị lão giả thân phận tôn quý, tốc độ nhanh nhất, cuống cuồng lao vào thánh địa trung tâm Thiên Hạ chi uyên, chạy vào đại điện kêu lớn:
- Gia chủ, gia chủ, việc lớn không hay rồi! Tên nhân tộc đó đang ở trên thuyền chơi chân của tiểu thư, cứ sờ qua sờ lại!
- Khốn kiếp!
Gia chủ Âm Khang thị là người nóng tính, nghe thế đại nộ, gầm lên:
- Trên địa bàn của Âm Khang thị ta mà dám chơi đùa chân của con gái ta! Gan to bằng trời! Đệ đệ ta không phải đi cùng nó sao? Hắn chết rồi hay sao?
- Vân Khang ở ngay bên cạnh, bọn ta định tới ngăn cản nhưng hắn chặn lại...
- Tên khốn!
Gia chủ Âm Khang thị tức quá lại cười, xông tới nơi, cười gằn lẩm bẩm:
- Chơi chân của con gái ta, lão tử sẽ nghiền nát hắn! Còn tên khốn Vân Khang, quá vô pháp vô thiên rồi đấy!
Thực lực hắn cường hãn vô biên, chỉ trong nháy mắt đã tới gần thuyền, nhìn thì thấy Chung Nhạc quả nhiên đang sờ chân Âm Phiền Huyên thì không khỏi đại nộ. Sau đó thấy đầu ngón tay Chung Nhạc có đồ đằng văn lan tỏa thì bình tĩnh lại, đứng tại đó quan sát.
- Gia chủ, chính là tên tiểu tử đó chơi chân của tiểu thư!
Phía sau, một lão giả chạy tới chỉ Chung Nhạc nói:
- Người xem, hắn vẫn đang chơi!
Gia chủ Âm Khang thị tung chân đá bay hắn, nhìn Chung Nhạc tán thưởng không thôi, gọi lão Ma Hoàng kia tới:
- Vân Khang, ngươi tìm được tên nhân tộc kia ở đâu đấy? Tu vi tuy không cao nhưng thủ đoạn tốt lắm!
Vị lão Ma Hoàng kia là Âm Vân Khang, cười:
- Là tiểu thư nhặt được bên sông.
- Nhặt bên sông?
Gia chủ Âm Khang thị Âm Phụ Khang kinh ngạc:
- Nhặt được một thiếu niên như vậy bên bờ sông? Vậy thì phải bảo nó đi nhặt thêm vài lần nữa...
Lão Ma Hoàng Âm Vân Khang cười:
- Hắn là Dịch Phong Dịch tiên sinh của Tiên Thiên Cung, gia chủ muốn nhặt vài tên như vậy e là không thể.
Gia chủ Âm Phụ Khang kinh ngạc, nhíu mày:
- Dịch tiên sinh của Tiên Thiên Cung? Chính là Tiên Thiên Thần chuyển thế một mình chặn đứng đại quân hai trăm vạn thần ma? Tại sao hắn lại chạy tới Thiên Hà chi châu chỗ chúng ta? Gan hắn thật không nhỏ, muốn nhặt được một Tiên Thiên Thần chuyển thế nữa đúng là không thể. Hắn có phải do tên giọng eo éo Mục Tiên Thiên phái tới để lung lạc Âm Khang thị ta không đấy? Tên đó rất âm hiểm.
Âm Vân Khang cười:
- Tiểu thư đoán Tử Quang Quân Vương muốn hại hắn, nhân tộc trong Tiên Thiên Cung lại không được trọng dụng nên hắn không cùng Tử Quang Quân Vương về Tiên Thiên Cung.
Gia chủ Âm Phụ Khang gật gù:
- Nếu con gái ta đã nói vậy thì chắc không sai.
- Tiểu thư nói, có thể có khả năng thông qua Dịch tiên sinh liên thủ với Tiên Thiên Cung...
- Sao có thể?
Gia chủ Âm Khang thị trợn mắt:
- Sao có thể để Tiên Thiên Cung cướp hắn đi? Đây là cánh tay đắc lực của Âm Khang thị, nhường cho tên Mục Tiên Thiên kia mới là ngốc ấy! Phiền Huyên buộc phải giữ hắn lại!
Chung Nhạc lần này mất gần một tháng mới hóa giải được phong ấn huyết mạch của Âm Phiền Huyên. Hắn chỉ mới tham ngộ được cách phá giải, cần phải kiểm nghiệm lại nhiều lần, vẫn chưa thành thạo nên mất nhiều thời gian.
Dù sao đây cũng là phong ấn của một vị Thiên Đế huyết tế một vị đế cấp khác tạo cho cả chủng tộc Âm Khang thị, muốn phá giải hoàn toàn có lẽ phải là cường giả đế cấp mới làm được.
Sở trường của Chung Nhạc chính là hắn đã phá giải được Thiên Nguyên Luân Hồi Kính của Thiên Nguyên Thiên Đế. Có cơ sở đó hắn mới phá giải được phong ấn của Thiên Nguyên Thiên Đế.
- Cuối cũng cũng được rồi.
Chung Nhạc mở mắt, thở phào, buông váy Âm Phiền Huyên xuống, cười:
- Giờ Phiền Huyên ngươi có thể lên lục địa ở ngoại giới thử xem.
Âm Phiền Huyên vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, đột nhiên Chung Nhạc nghe đằng sau có tiếng nói hùng hồn vọng tới:
- Chân con gái ta chơi có vui không?
Chung Nhạc đứng dậy, quay người lại, nhìn thẳng Âm Phụ Khang, gật đầu:
- Rất mịn, rất căng.
Âm Phụ Khang trừng mắt nhìn hắn, Chung Nhạc không hề biến sắc, bình thản nói:
- Lương y như từ mẫu, khi cầm chân lệnh ái ta không suy nghĩ gì nhiều.
- Không suy nghĩ gì nhiều là vẫn có.
Âm Phụ Khang gằn giọng.
Chung Nhạc áy náy:
- Chỉ trách lệnh ái quá xinh đẹp...
Âm Phụ Khang cười ha hả, tiếng cười chấn động cả quần tinh:
- Ngươi rất có nhãn quang, biết con gái ta đẹp. Lão tử mấy vạn năm nay sinh ra hơn chục vạn đứa con, không nhiều đứa thành danh, Phiền Huyên là đứa xuất sắc nhất. Ừm, ngươi rất có nhãn quang, chơi chân của con gái ta còn biết con gái ta xinh đẹp...
- Cha...
Âm Phiền Huyên vừa ngượng vừa tức, vội bỏ vào trong thuyền, nói:
- Con ra ngoài lên bờ xem thế nào, xem lời nguyền có thật bị giải trừ rồi không.
- Con đi cũng công cốc thôi.
Âm Phụ Khang cười:
- Ta có thể thấy phong ấn của con đã được giải trừ. Đúng rồi, cẩn thận chút, đừng có bị tên điên áo trắng kia bắt mất. Lão tử sớm muộn gì cũng phải bóp chết hắn! Chàng trai ngươi rất giỏi!
Chung Nhạc cẩn trọng nói:
- Âm gia chủ, Phiền Huyên giúp ta trấn áp cơn đau, ta giúp nàng là chuyện đương nhiên!
- Gọi bá phụ!
Âm Phụ Khang cứng rắn nói.
Chung Nhạc ngạc nhiên, ngượng ngùng nói:
- Âm bá phụ, ta chỉ là có khả năng thì làm, hơn nữa Phiền Huyên cũng từng giúp ta, không cần phải cảm ơn!
- Ngu ngốc!
Âm Phụ Khang hừ lạnh một tiếng, nhưng không hề có vẻ tức giận, cười:
- Ta còn có hơn mười vạn con trai con gái, ngươi cũng chơi chân chúng nhé?
Chung Nhạc mặt tái mét, nghiêm nghị nói:
- Âm bá phụ, cách giải phong ấn ta có thể truyền hết cho Âm Khang thị.
Âm Phụ Khang cười ha ha, giơ tay định vỗ thật mạnh vai hắn nhưng lại sợ đập nát hắn, đành khẽ đặt xuống cười:
- Ta chỉ đùa thôi, nếu ngươi thật sự muốn chơi chân con ta thì ta có thể đánh gãy chân ngươi đấy! Đi nào, đây không phải chỗ nói chuyện, chúng ta đi chúc mừng! Ha ha, Vân Khang, mau đi bày tiệc, còn phải treo đèn lồng, đèn lồng đỏ! Hôm nay là ngày đại hỷ, tiện thể cũng thành thân bái đường luôn, sau đó vui vẻ động phòng luôn!
Chung Nhạc chớp mắt:
- Thành thân? Bái đường? Động phòng? Nhà ai của Âm Khang thị thành thân thế? Ngay cả gia chủ cũng kinh động?
Âm Vân Khang khẽ run lên, vội nói:
- Đại huynh, vậy quá nhanh không?
- Đêm dài lắm mộng, ta sợ hắn bị tên giọng eo éo đó cướp mất.
Âm Phụ Khang truyền âm:
- Chơi đùa với chân con gái ta trước mặt bao nhiêu người… Mời cả các lão đầu tử ra làm chứng!
Âm Vân Khang vội truyền âm:
- Tiểu thư…
- Chân bị sờ lâu như vậy rồi, còn ai dám lấy nó?
Âm Phụ Khang trợn mắt.