Chương 1324: Cấm ngôn (1)
Âm Phiền Huyên vội vàng ngậm miệng lại, Trác Long lập tức phi thân định chui vào từ chỗ vỡ trên thân thuyền. Hắn vừa bay xuống thì bất giác khựng lại. Thấy lỗ hổng lớn trên thuyền đó không biết đã tự liền lại từ bao giờ, phục nguyên như xưa trong tiếng đạo ngữ kỳ quái kia!
Con thuyền cổ trở nên sáng lòa, vết gỉ sét trên thuyền không cánh mà bay!
Trác Long ngẩng lên nhìn thì chấn kinh. Cột buồm và buồm rách nát lúc này đã lại như xưa, buồm căng gió như mới!
Chung Nhạc cũng để ý tới điều này, trong lòng chấn kinh:
- Hồi sinh đạo ngữ thậm chí cũng khiến con thuyền này hồi sinh! Nếu con thuyền này hồi sinh thì không phải là… không phải là…
Hắn có cảm giác lạnh xương sống:
- Tất cả sinh linh đã chết đều sẽ hồi sinh?
Hắn đứng trên mũi thuyền nhìn ra ngoài, đại lục bên trong Trấn Thiên Hùng Quan đang rung chuyển dữ dội, mặt đất nứt toác, các cỗ thi cốt khổng lồ từ dưới lòng đất bò lên, bò trên đất bằng cả chân lẫn tay với tư thế kỳ dị.
Những thi cốt này từ từ mọc ra huyết nhục như mới, trong hốc mắt trống rỗng cũng nhanh chóng mọc huyết quản, dần dần cũng xuất hiện một quả tim.
Rồi lục phủ ngũ tạng xuất hiện, từ trạng thái rữa nát trở lại tươi mới.
Mọi điều này đều được hình thành trong đạo ngữ “hồi sinh” đó!
Cảnh tượng này khiến ai cũng phải lạnh xương sống!
Thậm chí Chung Nhạc còn nhìn thấy trong tinh hà, các cỗ thi cốt không biết chôn thây trong tinh hà từ bao giờ đang bò ra. Hắn cũng nhìn thấy thi cốt của một con rắn lớn hai đuôi không đầu. Đó là Ba Hoàng đã chết trong tay hắn. Thi thân của Ba Hoàng rơi vào tinh hà, bị tinh hà nuốt chửng, giờ lại bò ra!
Còn có Chư Hoàng của Chư Hoài ma tộc, Mãnh Hoàng của Mãnh Khôi thần tộc, Thừa Hoàng của Trường Thừa thần tộc, Mãnh Hoàng của Mãnh tộc…
Những kẻ thống trị tối cao của thần tộc ma tộc đã chết dưới tay hắn đang bò ra khỏi tinh hà, huyết nhục đang mọc ra, biến thành sinh vật không đầu!
Đột nhiên, các cỗ thi thể này há mồm, hét lên trong âm thanh chói tai, thi thể cũng vô cùng cuồng loạn!
- Ma khả ba khả tư ba khả, tư trạch mệnh trạch tư ma trạch.
Những thi thể đó cứ hét hết lần này đến lần khác, vô cùng cuồng nhiệt. Huyết nhục trên thi cốt vẫn tiếp tục mọc ra,. Thần quang phát ra từ con thuyền cổ dưới chân Chung Nhạc cũng càng ngày càng mãnh liệt, chiếu rọi Trấn Thiên Phủ trên cao, năng lượng vô tận vô biên tràn về Trấn Thiên Phủ!
Chung Nhạc sắc mặt kịch biến, Tiên Thiên Thần Ngữ này chứa năng lực khiến kẻ đã chết hồi sinh, tuyệt đối sẽ khiến trời đất hỗn loạn, hơn nữa không chỉ đơn giản là tranh giành đế vị, mà là tình trạng hỗn loạn giữa kẻ sống người chết!
Nhìn những thi thể điên cuồng này, hắn cảm thấy việc hồi sinh của những kẻ này không phải chuyện gì tốt đẹp!
Những người này đã hồn tiêu phách tán, có những linh hồn vào Hư Không Giới, không có tế tự chi lực căn bản không thể xuống hạ giới, nhưng chắc chắn phần lớn là những kẻ đã hồn tiêu phách tán!
Nếu những người này hồi sinh thì chính là cái xác di động, linh hồn không thể hồi sinh, không có linh hồn, cho dù có tái tạo nhục thân cũng chỉ là cái xác sống!
Đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì?
Chung Nhạc thực sự không dám tưởng tượng!
Trong Trấn Thiên Hùng Quan, Mục Tô Ca, Phù Lê, các Tạo Vật Chủ này lập tức trấn áp thần ma dưới trướng mình. Nhưng số lượng thần ma trấn thủ Trấn Thiên Hùng Quan thực sự quá nhiều, căn bản không thể trấn áp xuể!
Sáu mươi Tạo Vật Chủ cộng với hai vị Đế Quân của nhân tộc toàn lực trấn áp cũng chỉ trấn áp được một nửa số thần ma.
Hơn nữa ngoài những thần ma dưới trướng họ còn có không biết bao nhiều thi cốt bò ra từ dưới lòng đất và tinh hà. Những cố thi cốt này cũng đang đọc đạo ngữ cổ quái, với thực lực của họ căn bản không thể trấn áp được hết!
Cho dù họ có hạ sát thủ, giết hết những thần ma này thì những thần ma chết đi cũng sẽ hồi sinh, tiếp tục đọc thần ngữ.
Hồi sinh, hai cái đạo ngữ này thực quá đáng sợ!
Đúng lúc này, tại nơi cao nhất bên gnoài Tử Vi Tinh Vực, trong một tòa thần điện hắc ám cổ xưa, sư tôn của Tiên Thiên Đế Quân, kẻ tà ác kia đang bế quan, đột nhiên tỉnh dậy, ngoảnh lại nhìn về hướng Trấn Thiên Hùng Quan.
Trong hốc mắt hắn trống rỗng một màu đen, hai mắt của hắn, một cái để lại mười vạn năm trước, một cái đưa cho Tiên Thiên Đế Quân, nhưng bị sư đệ hắn phong ấn, Tiên Thiên Đế Quân đến giờ chưa khai nhãn được.
Nhưng kẻ tà ác đó mở bàn tay, một con mắt sinh ra trong lòng bàn tay. Con mắt đó có thể nhìn rõ Trấn Thiên Phủ trong chùm sáng chói lòa kia.
Dù là kẻ tà ác cường đại kia thì lúc này thân thể cũng có phần run rẩy, kêu lên:
- Hắn sắp hồi sinh sao? Không thể nào, không thể nào! Rõ ràng hắn đã chết rồi, chúng ta đã tận tay chôn hắn…
Tử Vi Tinh Vực, Thiên Hỏa Hoang Vực, thiên hỏa vô biên vô tận hừng hực cháy. Trong biển lửa có một cây Phượng Hoàng Mộc khổng lồ, cành lá rậm rạp vươn rộng, không ngừng có thiên hỏa rơi xuống từ trên cao tạo nên Thiên Hoang Hỏa Hải.
Trên Phượng Hoàng Mộc có một tòa cung điện, một vị nữ tử sống trong đó, người này đột nhiên có linh cảm, ngẩng lên nhìn ra bên ngoài Tử Vi Tinh Vực, sắc mặt bỗng tái mét.
- Không thể nào, hắn rõ ràng đã chết rồi, tuyệt đối không thể nào sống lại được!
Đế Tinh, ngọn nguồn của Thiên Hà, Thiên Hà khởi nguồn từ nơi đây. Tại đây có một tòa đại châu, đột nhiên đại châu rung lắc, một cái đầu khổng lồ từ nhô lên từ trong Thiên Hà, khiến vô số vì sao chuyển động.
Đó là một cái đầu rùa già, già nua tới mức đáng sợ, kinh động cả thần ma trên Thiên Đình, thậm chí ngay cả Thiên Đế cũng bị con rùa già này kinh động, nhưng không dám có hành động gì.
Đế Tinh rung chuyển, cuối thời kỳ Địa Kỷ năm đó, Đế Tinh cũ sụp đổ, bị Đế Tinh hiện nay thay thế, Thiên Đình đã được xây dựng ở đây mười vạn năm. Nhưng họ lại không biết đại châu này lại được biến thành từ một con rùa già, tất cả đều sững sờ.
Con rùa già này coi như không thấy họ, ngẩng lên nhìn về Trấn Thiên Phủ, ánh mắt u sầu.
- Ha ha, ta rụt cổ cúp đuôi, khó khăn lắm mới sống qua được thời đại Thiên Hoàng, Địa Hoàng. Tên đáng sợ đó vẫn hồi sinh rồi. Ta vẫn là nên trốn đi, càng xa càng tốt, không động tới hắn được thì vẫn có thể trốn chứ…
Con rùa già này đột nhiên chui xuống Thiên Hà, biến mất tung tích.
Chư thiên thần ma Thiên Đình thử phào, các cường giả Thiên Nhãn thiên tộc lập tức mở to mắt, thần quang chiếu rọi Thiên Hà, tìm tung tích của con rùa già kia nhưng không thấy gì.