Chương 2168: Đạo Giải hắc ám (1)

Thiên Dực Cổ Thuyền lái trở về hiện tại, Chung Nhạc và Phong Hiếu Trung liếc nhìn nhau một cái, đồng thời tăng nhanh cước bộ tiến về phía màng vũ trụ của Hư Không Giới. Bảy đạo quang luân sau đầu Chung Nhạc chuyển động, đột nhiên bắn ra một đạo quang mang, đóng đinh trên màng vũ trụ của Hư Không Giới. Cấm chế Đại đạo Không Gian thủ hộ Thánh địa Hắc Ám do Hắc Đế lưu lại nhất thời tầng tầng phá giải, toàn bộ cấm chế Đại đạo Trụ Quang cũng đều bị phá.

Luận tạo nghệ trên Đại đạo Trụ Quang, hiện tại đã không còn ai có thể sánh bằng được Chung Nhạc, mà tạo nghệ trên Đại đạo Không Gian, hiện tại Chung Nhạc cũng đã đạt tới trình độ siêu việt Vũ Thanh Thần Vương, Hắc Đế thậm chí là Hạo Dịch Đế, chỉ thua kém mỗi Tứ Diện Thần mà thôi.

Phá giải phong ấn và cấm chế của Hắc Đế đối với hắn quả thật chính là hạ bút thành văn.

Cấm chế Thời Không bên ngoài Thánh địa Hắc Ám vừa bị phá, hắc ám nồng đậm nhất thời tuôn trào ra. Những nơi hắc quang đi qua, không gian giống như nước mực đặc sệt vậy, nhanh chóng lan tràn ra bốn phía xung quanh.

Chung Nhạc và Phong Hiếu Trung cất bước tiến vào trong hắc ám. Bảy đạo quang luân sau đầu Phong Hiếu Trung đột nhiên xoay tròn, bộc phát ra quang mang sáng ngời. Thất Đạo Luân Hồi của hắn xoay tròn, giống như Bạch Đế vậy, nháy mắt liền đã xua tan hắc ám.

Phiến hắc ám kia giống như có sinh mệnh vậy, không ngừng tranh đấu với quang mang sau đầu Phong Hiếu Trung, tiến tiến lui lui, phun phun tắt tắt, biến hóa khó lường.

- Trong nội bộ Thánh địa Hắc Ám của hắn khẳng định cũng giống như một tác phẩm nghệ thuật vô cùng tinh mỹ!

Phong Hiếu Trung lộ ra thần sắc chờ mong, mỉm cười nói.

Thời điểm hắn độ kiếp nạn Hóa đạo, Bạch Đế chạy tới đột kích, Chung Nhạc đánh Bạch Đế bị thương, khiến cho Bạch Đế chảy máu. Chung Nhạc đưa một phần máu của Bạch Đế cho Phong Hiếu Trung. Những năm gần đây, Phong Hiếu Trung cũng từng nghiên cứu máu của Bạch Đế, cũng từ trong đó tìm hiểu ra được đại đạo của Bạch Đế.

Hiện tại hắn chính là đang thi triển thần thông của Bạch Đế, dùng thần thông của Bạch Đế để xua tan hắc ám trong Thánh địa Hắc Ám.

Trên phương diện nghiên cứu đối với đạo pháp, hắn đã vượt qua Chung Nhạc rất xa.

Chung Nhạc lấy được máu của Bạch Đế, đại khái chỉ nhìn một cái, sau đó liền đưa cho đám con cái của chính mình, để bọn họ dùng để luyện bảo, cũng không có bao nhiêu nghiên cứu đối với thần thông đại đạo của Bạch Đế.

Hai người nhanh chóng đi vào Thánh địa Hắc Ám. Quang mang sau đầu Phong Hiếu Trung càng lúc càng mạnh, phảng phất như đã biến thành một tôn Bạch Đế khác, bức lui hắc ám vô cùng nồng đậm trong Thánh địa Hắc Ám, hiển lộ ra nguyên trạng của tòa Thánh địa này.

Trong Thánh địa Hắc Ám, mảnh hắc ám kia quả thật giống như một mặt âm u nhất trong toàn thể vũ trụ. Nơi này lạnh tới cực điểm, cực kỳ tĩnh mịch, trong bóng tối âm u có sinh vật tà quỷ hấp thu hết thảy nhân tố mặt trái trong vũ trụ này sinh ra, không ngừng hành tẩu khắp nơi trong hắc ám.

Thanh âm kẽo kẹt kẽo kẹt không ngừng vang lên, giống như đám sinh vật trong bóng tối kia đang nghiến răng vậy.

Loại thanh âm này khiến cho Chung Nhạc và Phong Hiếu Trung nhớ tới sự tình chính mình bị kéo trở về mười vạn năm trước. Bọn họ ở trong hắc ám không ngừng bị thôn phệ, một lần lại một lần bị ăn tươi, liên tục tử vong suốt mấy trăm năm đằng đẳng.

Loại thanh âm nghiến răng này, bọn họ vô cùng quen thuộc, quả thật chính là sợ hãi vẫn còn lưu lại trong lòng bọn họ.

Mà trong tòa Thánh địa Hắc Ám này cũng có sinh vật hắc ám đồng dạng ẩn nấp trong trong bóng tối, chằm chằm theo dõi bọn họ, tùy thời hành động.

Hiển nhiên, trong Thánh địa Hắc Ám không chỉ sản sinh ra Hắc Đế, còn sản sinh ra một số thứ khác nữa.

- Là Yểm! Một loại ma vật chuyên sinh tồn trong bóng tối!

Thần thức Chung Nhạc bùng phát, lôi một con Yểm từ trong bóng tối ra. Loại sinh vật này quỷ dị giống như khói mù vậy, không có hình thái cố định, toàn thân đen như mực, vừa bị quang mang sau đầu Phong Hiếu Trung chiếu rọi liền phát ra một tiếng hét thảm, biến thành một làn khói tiêu tán, nửa điểm vết tích cũng không lưu lại.

Nơi này thật sự có rất nhiều Yểm. Phong Hiếu Trung vận khởi toàn bộ pháp lực thôi động quang minh, chỉ một thoáng đã rọi sáng toàn thể Thánh địa Hắc Ám. Vô số Yểm từ trong bóng tối chậm rãi xuất hiện, thân thể vặn vẹo, biến thành đủ các loại hình thái, nhưng cũng đều bị quang mang hóa đi, chết sạch chết sẽ.

Phong Hiếu Trung từ từ thu liễm quang mang. Chỉ thấy hắc ám ba động, lại có vô số Yểm nữa từ trong bóng tối sinh ra, vẫn như cũ nằm dày đặc ở khắp nơi trong Thánh địa Hắc Ám, rục rịch xuất động.

Chung Nhạc lắc đầu, nói:

- Thánh địa chưa tan, rất khó diệt trừ những sinh vật quỷ dị này!

Hai người mượn ánh sáng phát ra từ trên người Phong Hiếu Trung quan sát khắp nơi. Chỉ thấy nội bộ Thánh địa Hắc Ám được Hắc Đế xử lý ngay ngắn rõ ràng, không chút hỗn loạn. Trên từng cây từng cây trụ đá đều có lạc ấn hoa văn Long Phượng. Mỗi một cây thạch trụ đều hàng lối chỉnh tề, cao thấp kích cỡ đều giống nhau như đúc, đối xứng lẫn nhau thành từng cặp từng cặp rõ ràng.

Đây là trận pháp do Hắc Đế lưu lại, dùng để thủ hộ Thánh địa của chính mình.

- Trận pháp thật tinh xảo!

Phong Hiếu Trung không khỏi tán thán, thanh âm còn chưa dứt, chỉ thấy Chung Nhạc tế khởi Tiên Thiên Thần Đao, một đao chém xuống, chém cho tòa trận pháp chỉnh chỉnh tề tề này nghiêng nghiêng ngã ngã, một mảnh hỗn loạn.

- Sư đệ, ngươi tốt xấu gì cũng nên thưởng thức một chút rồi hãy động thủ a?

Phong Hiếu Trung lườm hắn một cái.

Chung Nhạc một đao phá trận, thẳng tắp tiến về phía trước, lại gặp được cấm chế do Hắc Đế lưu lại. Đạo cấm chế này là dùng Tế đàn làm cấu kiện. Trên từng tòa từng tòa Tế đàn bộc phát ra nham tương hắc ám giống như huyết thanh vậy, di chuyển vô thanh vô tức, tương liên với những tòa Tế đàn khác. Đám nham tương hắc ám kia giống như từng con từng con đại long đang dịch chuyển thân thể vậy, trong dòng nham tương chảy xuôi lóe lên đủ các loại hoa văn Đồ đằng nhiều màu nhiều sắc, cũng là đối xứng lẫn nhau thành từng cặp một.

Quang luân sau đầu Chung Nhạc chuyển động, vô số đại đạo trong quang luân biến thành một bàn tay chụp xuống. Bàn tay này càng lúc càng lớn, vỗ cho vô số tòa Tế đàn chia năm xẻ bảy, khiến cho cấm chế hủy hoại trong chốc lát.

Phong Hiếu Trung cả giận nói:

- Sư đệ, thủ pháp của ngươi quá thô bạo rồi! Thật là phung phí của trời! Ngươi đừng động thủ nữa, cứ để đó cho ta!

Chung Nhạc kinh ngạc, liếc nhìn hắn một cái.

Hai người tiếp tục tiến lên phía trước, lại gặp phải một đạo Cấm chế Thời Không khác. Hắc Đế cắt thời không thành vô số lát cắt, mỗi một lát cắt đều vô cùng mượt mà, treo trên thiên không, sắp xếp vô cùng chỉnh tề.

Phong Hiếu Trung lo lắng Chung Nhạc lại dùng bạo lực phá cấm, vội vàng giành trước động thủ. Đám kính thời không trên không trung kia bị hắn nhất nhất hái xuống, không dùng bạo lực trực tiếp đánh nát giống như Chung Nhạc vậy.

Những trận pháp phong cấm phía sau đều là do Phong Hiếu Trung tới phá, giống như đang cẩn cẩn thận thận xử lý một kiện tác phẩm nghệ thuật vậy, lo lắng làm cho nó hư hao.

Hai người không ngừng thâm nhập, Phong Hiếu Trung dễ dàng phá vỡ tầng tầng trận pháp cấm chế của Hắc Đế, rốt cuộc đi tới hạch tâm của tòa Thánh địa này. Chỉ thấy nơi đó là khởi nguyên của hắc ám, khỏa tinh tú đầu tiên của Vũ trụ Cổ lão chính là phiêu phù ở nơi này.

Hắc ám chính là từ trong khỏa tinh tú kia bùng phát ra. Vũ trụ sinh ra, quang mang chiếu rọi, đã sinh ra khỏa tinh tú đầu tiên, liền đã sinh ra luồng hắc ám đầu tiên.

Hắc ám cũng là đại đạo, nó sinh ra còn trước cả Thần đạo và Ma đạo, là hắc ám ngay tại thời điểm vũ trụ vừa mới mở ra đã sinh ra, đối ứng với quang minh mà sinh ra.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện