Chương 2323: Không thể học Phục Thương (2)

Đột nhiên, một bàn tay thiêu đốt đại hỏa hừng hực từ trên không trung rơi xuống. Chung Thánh Võ tiếp được bàn tay này, ngẩng đầu nhìn lên, nói:

- Bàn tay Thiên rơi xuống nơi này, chúng ta có thể men theo quỹ tích rơi xuống của nó, nói không chừng có thể đi ra ngoài a!

Hắn phóng người bay lên, xông ra Thái Dương Cung, lại thấy phía trước luân hồi vô cùng vô tận, con đường bàn tay Thiên rơi xuống sớm đã hoàn toàn biến mấy, không thể men theo quỹ tích tìm được đường ra ngoài. Đúng lúc này, lại có một bàn tay nữa từ trên thiên không rơi xuống, mang theo khí Hỗn Độn cuồn cuộn.

- Bàn tay này là của ai?

Chung Thánh Võ nhất thời dại ra, bắt lấy đại thủ của Tứ Diện Thần, quan sát một phen, trong lòng thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ là bàn tay của Tứ Diện Thần? Bàn tay Tứ Diện Thần như thế nào cũng rơi vào trong Luân Hồi Hoàn rồi?

Hắn cũng không biết Luân Hồi Hoàn xoay chuyển thời không, luân hồi chuyển hóa, Tứ Diện Thần chạy tới cứu giúp Thiên, cũng bị luân hãm vào trong đó. Luân Hồi Hoàn này bên ngoài bất đồng với bên trong. Bên ngoài sẽ một lần lại một lần luân hồi, mà thời gian bên trong lại là thời gian bình thường.

Hắn quay về Thái Dương Cung, nói:

- Muốn rời khỏi nơi này, trừ phi có thể phá giải Đại đạo Luân Hồi và Đại đạo Không Gian Trụ Quang của Phụ hoàng. Ta không có bản lĩnh này!

Đây là một đạo khảo nghiệm. Phục Hy hậu thế chỉ khi nào tu luyện tới tình trạng có thể phá giải được Đại đạo Vũ Thanh Trụ Quang và Đại đạo Luân Hồi của Chung Nhạc, lúc này mới có thể rời khỏi Luân Hồi Hoàn, kế thừa chí hướng của Phục Hy Thần Tộc, Đông Sơn tái khởi.

Không phá giải được, vậy nơi này chính là Thế Ngoại Chi Địa của Phục Hy Thần Tộc.

Thời gian sẽ cho bọn họ hy vọng, Phục Hy và Nhân Tộc hậu thế có thể ở nơi này không ngừng sinh sôi nảy nở, đợi tới tương lai thần thông đạo pháp tiến bộ, chung quy sẽ có một đời Phục Hy siêu việt Chung Nhạc, rời khỏi Luân Hồi Hoàn.

Nơi này có Chung Hoàng Thần, Chung Thánh Võ, lại có hai mươi vị Địa Hoàng Phục Hy, truyền thừa sẽ có thể kéo dài tiếp xuống, đời đời sinh sôi nảy nở, dần dần lớn mạnh. Đây là hậu thủ mà Chung Nhạc lưu lại cho kết cục xấu nhất trong tương lai kia, ký thác hy vọng lên trên người bọn họ.

Các vị Địa Hoàng Phục Hy cũng nhất thời trầm mặc. Năm xưa, thời điểm Chung Nhạc giao Luân Hồi Hoàn cho Chung Hoàng Thần, hiển nhiên là đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

- Nhưng Phụ hoàng, ta không muốn trở thành Phục Thương!

Chung Thánh Võ rơi lệ, lẩm bẩm.

Lão nhân lưng còng bên cạnh hắn thân thể khẽ run lên một cái, không nói lời nào.

- Trong tòa Thái Dương Cung này còn có đồ vật khác!

Đại Diệu Đế đột nhiên có phát hiện, vội vàng nói:

- Các ngươi mau tới xem một chút, nơi này có một khỏa đại cầu, giống như Luân Hồi Thiên Cầu a!

Tinh thần Chung Thánh Võ đại chấn, vội vàng chạy vội qua, ngữ khí vui vẻ nói:

- Luân Hồi Thiên Cầu? Nếu thật là kiện Luân Hồi Thiên Cầu của Thiên Đình kia, chúng ta ngược lại có thể mượn uy năng của Luân Hồi Thiên Cầu rời khỏi nơi này!

Bọn họ đi tới nội bộ Thái Dương Cung, chỉ thấy một kiện Thiên Cầu thật lớn phiêu phù ở nơi đó, chu thiên diễn biến đại đạo Lục Giới, không ngừng luân hồi. Kiện Thiên Cầu này mặc dù khổng lồ, nhưng so với kiện Luân Hồi Thiên Cầu của Thiên Đình kia thì nhỏ hơn không biết bao nhiêu lần.

Luân Hồi Thiên Cầu của Thiên Đình chính là tập hợp trí tuệ của Chư Đế, Chư Thần Vương và Chung Nhạc, Phong Hiếu Trung chế tạo thành, to lớn khôn cùng, chính là đệ nhất chí bảo từ cổ chí kim. Trước đây, ngay cả Đạo Giới tàn phá kia cũng bị đánh xuyên. Mà kiện Thiên Cầu trước mặt bọn họ này mặc dù cũng rất to lớn, nhưng chỉ là bản phỏng chế của kiện Luân Hồi Thiên Cầu kia mà thôi.

- Trong kiện Thiên Cầu này còn cất giấu Kinh điển Đạo Tàng!

Bào Hy Đế vươn bàn tay ra, vuốt ve Luân Hồi Thiên Cầu, lập tức có phát hiện, kinh ngạc nói:

- Trong kiện Thiên Cầu này bao gồm vô tận tri thức của Hoàng Triều, thần thông đạo pháp của tất cả các tộc đều ẩn chứa trong đó, cơ hồ vô cùng vô tận!

Các vị Địa Hoàng và Chung Hoàng Thần, Chung Thánh Võ vội vàng cẩn thận kiểm tra. Nội bộ bản phỏng chế Luân Hồi Thiên Cầu là tinh thần ba động hạo hãn, ghi lại công pháp thần thông và đại đạo lĩnh ngộ rộng lớn như biển, chia làm Lục Giới Thiên. Nghĩ muốn đọc xong toàn bộ điển tịch nơi này một lần, chỉ sợ thời gian một vạn năm cũng chưa chắc có thể làm được.

Hơn nữa, lĩnh ngộ của Đạo Giới chính là cao thâm nhất. Nghĩ muốn tìm hiểu đại đạo của Đạo Giới càng vô cùng khó khăn, có khả năng dốc tận thời gian cả đời cũng chưa chắc có thể tham ngộ ra.

- Thái Hoàng cất giấu Kinh điển Đạo Tàng ở nơi này, quả thật là muốn để cho chúng ta lưu lại ở đây, tiếp tục sinh sôi nảy nở Phục Hy Thần Tộc!

Sư Dịch Đế buồn bã, nói:

- Kinh điển Đạo Tàng chỉ có một bản, sợ rằng nơi này chính là một bản duy nhất, Đạo Tàng trong Thiên Đình chỉ là bản giả mà thôi…

Tinh thần Chung Thánh Võ đột nhiên khẽ động, hô hấp có chút dồn dập nói:

- Phụ hoàng chắc chắn sẽ không để cho lý niệm đại đạo của chính mình thất truyền, trong này nhất định là có lĩnh ngộ liên quan tới Đại đạo Luân Hồi của Phụ hoàng! Chỉ cần tìm hiểu thấu triệt Đại đạo Luân Hồi của hắn, chúng ta sẽ có thể rời khỏi nơi này! Thời điểm Phụ hoàng giao Luân Hồi Hoàn cho Hoàng Thần ca ca, Đại đạo Luân Hồi của hắn vẫn chưa viên mãn, Luân Hồi Hoàn nhất định là có chỗ thiếu hụt. Có lẽ rời khỏi nơi này, cũng không khó khăn như chúng ta tưởng tượng vậy.

Ánh mắt đám người nhất thời sáng lên, vội vàng điên cuồng kiểm tra Kinh điển Đạo Tàng trong Luân Hồi Thiên Cầu. Một lúc lâu sau, Bào Hy Đế rốt cuộc đã tìm được công pháp của Chung Nhạc.

Chung Nhạc lạc ấn hoàn chỉnh toàn bộ những công pháp đại đạo của chính mình vào trong Luân Hồi Thiên Cầu, hiển nhiên là muốn lưu lại truyền thừa của chính mình. Công pháp của hắn bác đại tinh thâm, giống như một hệ thống phức tạp to lớn khôn cùng, chỉ riêng công pháp của hắn thôi cũng đã đủ khiến cho người ta nghiên cứu mấy trăm ngàn năm đằng đẳng.

- Trong này cũng có cả pháp môn nghịch chuyển Tiên Thiên nữa!

Thái Hạo Đế thất thanh nói:

- Thái Hoàng vậy mà ghi chép lại pháp môn nghịch chuyển Tiên Thiên vào trong này! Hắn không chịu ngoại truyền, nhưng vẫn đã lưu lại cho chúng ta!

Bất quá, bọn họ không có thời gian nghiên cứu pháp môn nghịch chuyển Tiên Thiên, mà toàn tâm toàn ý vùi đầu vào tìm hiểu Đại đạo Luân Hồi.

Đại đạo Luân Hồi bao gồm đại đạo của cả Lục Giới, là loại đại đạo Đại nhất thống đầu tiên, lúc trước Chung Nhạc đã truyền thụ cho bọn họ. Cho dù là hai mươi vị Địa Hoàng, toàn bộ cũng đều được truyền thụ, chỉ là mỗi người tìm hiểu được có cao có thấp, có nhiều có ít. Hơn nữa, mỗi người tìm hiểu trọng điểm bất đồng, cũng không nhận được toàn bộ ảo diệu của Đại đạo Luân Hồi của Chung Nhạc.

Nhưng hiện tại, ghi chép trong Kinh điển chính là Đại đạo Luân Hồi hoàn chỉnh mà năm xưa Chung Nhạc đã tu luyện, trong đó có đủ loại cảm ngộ của Chung Nhạc, càng thuận tiện cho bọn họ lý giải lĩnh ngộ hơn.

Càng quan trọng hơn chính là, Chung Nhạc tại thời điểm chế tạo Luân Hồi Hoàn vẫn chưa tu thành Đại đạo Tiên Thiên Luân Hồi, một bộ phận rất lớn trong đó đều là Hậu Thiên, càng cấp cho bọn họ hy vọng rời khỏi Luân Hồi Hoàn.

Chung Thánh Võ đề nghị:

- Chúng ta không có khả năng trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn tham ngộ ra Đại đạo Luân Hồi, nhất định phải phân đoạn nghiên cứu, mỗi người nghiên cứu một bộ phận, sau đó chỉnh hợp quy nhất, mới có thể trong khoảng thời gian ngắn nhất rời khỏi nơi này!

- Thái tử Thánh Võ nói chính phải!

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện