Chương 42: Châu Thai Ám Kết
Tang Chỉ nghe thấy vậy, cảm thấy phượng hoàng thối tha cầm tay mình rồi vặn một cái, tự biết cưỡi lên lưng hổ khó xuống, đành đỡ lời : ‘‘Vâng...là thật, thưa phụ thân ! Chuyện con và phượng...tướng...tướng công là thật đó, khi con làm Thổ thần ở trấn Bình Lạc, chàng đã chăm sóc con rất nhiều, sau này dần dần nảy sinh tình cảm...Sau đó...’’
‘‘Sau này...khi Ly Vẫn xuất hiện, con mới biết tình cảm của mình đối với Chỉ Nhi...’’Phượng hoàng cao ngạo tiếp lời của Tang Chỉ, kéo nàng vào lòng, nói rất tình tứ, ngọt ngào. Nhưng con không có cách nào đối diện với tình cảm của mình, sau đó ca ca con cố ý nhốt chúng con vào sơn động. Đêm đó, chúng con đã thổ lộ với nhau, rồi kết bái phu thê trong động.
Cái...gì... ?
Tang Chỉ trợn tròn mắt, suýt nữa thì rớt cả con ngươi ra ngoài. Được thôi, nàng biết phượng hoàng cao ngạo nói thế này vì...ấy...vì giúp nàng thoát thân, nhưng có cần phải nói quá đến thế này không ? Đêm hôm đó trong sơn động...chính thức kết bái phu thê, chẳng phải chính là nói...nói mình và phượng hoàng cao ngạo trong sơn động...
Tiểu hồ ly dù gì cũng chưa từng trải qua nhân tình thế thái, nghĩ đến cảnh tượng Tuấn Thúc nói, mặt bỗng đỏ bừng. Tang Dục thấy càng nói càng không đáng tin, chuyện liên quan đến sự trong trắng của con gái nên đập bàn mà đứng dậy : ‘‘Tuấn Thúc nhóc con, chớ có nói bừa!’’
Tang Chỉ thấy mắt phụ thân bốc lên ánh sáng xanh, biết là người sắp phát hỏa rồi. Nàng hiểu rõ sự hung mãnh của phụ thân, vội vàng kéo Tuấn Thúc ra phía sau, nhỏ giọng nói : ‘‘Phượng hoàng cao ngạo, đừng nói nữa, thực sự không được...’’ Nàng còn chưa nói xong, Tuấn Thúc đã kích động kéo tay Tang Chỉ, lớn tiếng : ‘‘Chỉ Nhi, quỳ xuống.’’
Hả ? Tang chỉ kinh ngạc, phượng hoàng cao ngạo ngươi có cần nhập vai như vậy không ? Còn diễn đến mức mắt long lanh rồi.
Tuấn Thúc bất chấp, kéo Tang Chỉ cùng quỳ xuống, khẳng khái nói : ‘‘Tuấn Thúc tự biết đoạt thê thiếp của người khác tội đáng chết vạn lần, nhưng khi con và Tang Chỉ ở trấn Bình Lạc lại không biết nàng đã đính ước với Ly Vẫn, hơn nữa, trong sơn động đêm đó, con và Tang Chỉ cô nam quả nữ ở cùng nhau, để tránh miệng lưỡi người khác, con nguyện lấy Tang Chỉ làm thê, mong Tử Trạch đại nhân và Thiên Hồ Đế quân tác thành !’’
Tang Chỉ chớp mắt, chưa kịp phản ứng thì thấy bên trái một người nữa quỳ xuống, nhìn lại thì ra là A Ly. Ly Vẫn, mặt đầy vẻ khinh thường, cắn răng nói: ‘‘Tuấn Thúc, ngươi nghĩ chỉ có ngươi biết diễn kịch, ta không biết sao ? Phụ thân, mẫu hậu, Thiên Hồ Đế quân, khi con mất đi ký ức, lúc đó, tắm rửa, mặc quần áo đều do Tang Chỉ làm giúp. Cơ thể của con sớm đã bị nàng nhìn thấy, sờ qua rồi, nếu nói gạo nấu thành cơm, để tránh miệng lưỡi người đời, chẳng phải nàng nên chịu trách nhiệm với con sao ?’’
‘‘Mọi...mọi người...’’ Nhất thời, Tang Chỉ bị hai nam nhân bên trái, bên phải làm cho tức đến mặt đỏ bừng. Sao nói đi nói lại, nàng lại biến thành đại sắc ma rồi ? Vừa ở trong sơn động hủy hoại sự trong trắng của phượng hoàng cao ngạo vừa lợi dụng A Ly...
‘‘Hỗ xược !’’ Tang Dục tức giận đứng lên quát, cuối cùng người cũng bị làm cho phát hỏa rồi. Thiên Hồ Đế quân vốn là người rất coi trọng thể diện, khó khăn lắm mới giúp con gái bảo bối tìm được cửa định hôn sự, nghĩ rằng chỉ cần gả nàng đi thì vạn sự đại cát. Ai ngờ tiểu nha đầu hối hôn trước, tự định chuyện trọn đời sau, bây giờ...bây giờ còn biến thành nữ sắc ma.
Quan trọng nhất là, những điều này đều xảy ra ở Long Cốc, cái gọi là xấu nhà không khoe ra ngoài, lúc này xấu nhà lại bị lộ ở nhà thông gia tương lai. Nếu việc này truyền ra ngoài, Tang Chỉ còn gả cho người ta thế nào đây? Chẳng phải ngài sẽ bị người ta cười nhạo sao ? Thiên Hồ Đế quân nhìn ba người đang quỳ trước mặt, tức đến mức đỉnh đầu xì khói, giậm chân nói : ‘‘Tang Chỉ, con giải thích rõ ràng cho ta, đây rốt cuộc là chuyện gì ?’’
Tuấn Thúc nhìn sang A Ly nói : ‘‘Đương nhiên là con và Chỉ Nhi yêu thương nhau trước, rồi có người đến cướp đao sau !’’
Ly Vẫn nhếch môi: ‘‘Sao không nói có người bỉ ổi, hạ lưu, cướp thê thất nhà người khác, phá hoại tình cảm phu thê người khác ?’’
Tuấn Thúc : ‘‘Chỉ Nhi, nói cho hắn biết, nàng không muốn ở Long Cốc !’’
Ly Vẫn : ‘‘Tang Chỉ, nếu hôm nay nàng đi theo hắn là trúng kế của hắn đấy.’’
... ...... ......
Tiểu hồ ly mắc kẹt giữa hai nam nhân, nghe hết những lời tranh cãi của bọn họ, trên đỉnh đầu là người cha đang bốc lửa đùng đùng, muốn chặt xương lột da nàng, bên cạnh còn là đám người xem náo nhiệt...Nắm chặt tay thành nắm đấm, cuối cùng nàng bùng phát nói : ‘‘Đủ rồi !!!!!!’’
Đột nhiên đứng dậy, Tang Chỉ chưa kịp hét : ‘‘Ta chẳng muốn ai cả’’ thì một cơn choáng váng cuộn đến, chân mềm nhũn vừa khéo đổ người vào lòng phượng hoàng cao ngạo. Trong lúc mơ màng còn nghe thấy Tuấn Thúc nói : ‘‘Chỉ Nhị, nàng đừng tức giận. Nàng không nghĩ cho mình, cũng phải nghĩ cho đứa trẻ trong bụng chứ !’’
Thoắt cái, trong điện, ngoài điện đều im bặt. Thất phu nhân phản ứng đầu tiên, môi run run, nói: ‘‘Người... người vừa nói gì ?’’
Tử Trạch cũng trầm giọng: ‘‘Tuấn Thúc, sự trong trắng của con gái nhà người ta, ngươi không thể nói bừa !’’
Tuấn Thúc ngơ ngác, lúc này mới cau mày nhìn sang Tang Dục, nói: ‘‘Con mạo hiểm vào Long cốc, lại xông vào chỗ nguy hiểm cầu thân chính là bởi... Vãn bối có bịa chuyện không, chẩn mạch là biết ngay !’’
Thiên Hồ Đế quân nghe thấy nhưng vẫn không tin, sải bước đến trước mặt con gái bắt mạch. Một lát sau, tay run rẩy thả Tang Chỉ ra, mặt tái xanh. Trước tình cảnh này, Ly Vẫn cũng bủn rủn chân tay, không thể bình tĩnh, lẩm bẩm: ‘‘Không thể nào !’’
Tang Chỉ vẫn đang trong cơn mơ màng, cho rằng mình vẫn đã nghe nhầm, rồi kéo Tuấn Thúc, nói: ‘‘Chàng nói... nói...’’
Phượng hoàng cao ngạo lòng đầy thâm tình, nắm lấy tay tiểu hồ ly, dịu dàng gật đầu: ‘‘Chỉ Nhi, bất luận thế nào, ta nhất định sẽ để hai mẹ con nàng bình an.’’
Tang Chỉ thở không ra hơi, lừ mắt rồi ngất đi.