CHƯƠNG 59: Hòa Hảo
Cứ như vậy, đám người Húc Vương, Ly Vẫn tạm thời ở lại trấn Bình Lạc.
Húc Vương nói là đến để đón đệ đệ về Hồ yêu tộc, nhưng trì hoãn mãi chẳng thấy về. Tang Chỉ nhìn không rõ sóng gió cuồn cuộn giữa mấy người này, thời gian này luôn bận rộn với chút chuyện của nhà mình. Lại nói, sau khi biết rõ nguyên nhân tiểu hồ ly và phượng hoàng cao ngạo cãi nhau, ca ca khoa trương cười lăn lộn: “Ta nói rồi mà, bảo sao mấy hôm trước ta bỗng thấy tức ngực, khó thở… khụ khụ… Xem ra Tuấn Thúc bị muội làm cho tức đến mức rối tinh lên rồi, khiến ca ca song sinh đây cũng cảm nhận được…’’
Tang Chỉ thấy Tuấn Ngạn ăn nói linh tinh nhưng cũng không còn sức mà phản bác, chỉ buồn bã bĩu môi: “Muội biết muội sai rồi, lẽ nào không có cơ hội để bù đắp sao?’’
Tuấn Ngạn bật cười, trêu trọc tiểu hồ ly : “Ta chỉ đợi muội nói câu này thôi!’’
Tang Chỉ nghe vậy, không kìm được mắt sáng lên: “Ca ca bất lương, huynh có cách sao ?’’
‘‘Đương nhiên!’’ Tuấn Ngạn nhướn mày, nháy mắt: “Lúc đầu ta có thể giúp bọn muội nối dây tơ hồng kết thành đôi, bây giờ làm chút chuyện giúp bọn muội hoà giải thì có gì khó ?’’
Tiểu hồ ly ngốc nghếch tin tưởng ca ca bất lương, ngoan ngoãn bám đuôi theo hắn lên núi Thạch Quái. Thế là, Tang Chỉ lại một lần nữa bị nhốt trong hang núi… =.=
Ngồi trong sơn động, nhìn sóng nước dập dờn, thấp thoáng ẩn hiện kết giới nơi của động, Tang Chỉ hãi hùng, kinh sợ. Mình cũng thật là ngốc, lần trước đã bị ca ca khoa trương vô duyên vô cớ nhốt vào trong hang núi còn không biết rút bài học, lần này lại chủ động dâng đến tận cửa để Tuấn Ngạn trêu đùa…
Lúc đó, Tang Chỉ đi theo Tuấn Ngạn đến sơn động trên núi Thạch Quái, đang không hiểu ca ca khoa trương đưa mình đến đây làm gì, nàng hoài nghi kêu ‘‘ấy’’ một tiếng, quay đầu lại thì đã thấy ca ca khoa trương đang… khai trận làm phép.
‘‘Huynh đang làm gì vậy ?!’’ Tiểu hồ ly kinh ngạc, muốn xông ra ngoài hang động nhưng lại bị kết giới đánh bật lại.
Ca ca khoa trương vui vẻ nói: “Tiểu hồ ly, muội đừng tự hủy hoại mình nữa, kết giới của bản thiếu gia chẳng phải đã nói là trên trời dưới đất… ấy… không thể nói là hoàn toàn không thể phá được, nhưng dù gì cũng là hạng nhất, hạng nhì. Muội ngoan ngoãn ở lại đây đợi tướng công nhà muội đến cứu là được rồi, ta sẽ nói cho đệ ấy chú ngữ để giải chú.’’
Tang Chỉ ngồi trên mặt đất, xoa xoa cánh tay bị bầm tím, bực tức, khó chịu: “Đây chính là biện pháp giúp bọn muội hoà giải mà huynh nói sao?!’’ Nàng quả nhiên không nên tin tưởng Tuấn Ngạn ngốc nghếch, trong đầu huynh ấy chỉ toàn cô nam quả nữ, một mình một phòng. Á… á…, mình bị trúng gió, trúng tà rồi nên mới tin lời, để huynh ấy giúp đỡ.
“Muội yên tâm đi ! Ta và Tuấn Thúc sớm tối bên nhau không được nghìn năm cũng được tám trăm năm, tính khí cao ngạo của đệ ấy ta hiểu rõ nhất. Muội cứ đợi ở đó đi, bản thiếu gia đây sẽ dùng thuật lý để thông báo cho đệ ấy, rằng tiểu nương tử thân yêu nhà đệ ấy bị bắt cóc. Ha ha !’’ Nói xong, ca ca khoa trương bước ra khỏi kết giới, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Tang Chỉ nhìn theo đến mức há mồm trợn mắt, đợi đến lúc phản ứng lại được mới bò từ dưới đất lên…Đâu còn chút mùi nào của phượng hoàng nữa…Tang Chỉ nắm chặt tay rất lâu, cuối cùng gào ghét thành tiếng : “ Ca ca bất lương, huynh là tên đại ngốc nghếch!!! Tuấn Thúc hôm qua đã đi đến thôn Tường Phúc rồi, huynh có biết không? Á…á…!’’
Thôn Tường Phúc này nằm ở phía bắc, cách trấn Bình Lạc nhỏ bé nằm ở phía nam này mấy ngọn núi lớn, mấy con sông sâu, tuy không giám nói là mười vạn tám nghìn dặm, nhưng cũng là xa vô cùng. Vì chuyện phong ấn của trấn Bình Lạc đa bị hóa giải, ở phàm giới, Tuấn Thúc đã nghĩ hết cách mà vẫn không cải thiện được. Cuối cùng Bích Nữ đưa ra chủ ý, để Tuấn Thúc đi đến thôn Tường Phúc một chuyến, hỏi thăm ngự sử phàm giới kỳ trước – Nhai Xải.
Thế là hai ngày trước, phượng hoàng cao ngạo đã đi rồi, bây giờ ca ca khoa trương lại nhốt Tang Chỉ trong sơn động trên núi Thạch Quái, đợi được đến lúc phu quân đi công cán trở về, chẳng phải mình sẽ bị chết lả trong sơn động rồi sao
---Chuyện thành công không đủ còn chuyện thất bại thì có thừa---
Tang chỉ vốn cho rằng, tướng công nhà mình cứ coi như cưỡi mây đạp gió quay về thì cũng phải đợi đến sáng mai, thế là nàng ở trong động buồn chán nửa ngày, nghĩ xem sau khi gặp Tuấn Thúc nên xin lỗi thế nào, giả vờ đáng thương để cầu xin ra sao…Cuối cùng vì buồn chán quá mà hóa về nguyên hình, nàng cuộn lại thành một cục, trốn vào trong góc chuẩn bị ngủ. Lúc đang nhặt nhạnh cây cỏ làm giường ngủ tạm thời, Tiểu hồ ly liền nghe thấy bên ngoài động có tiếng xào xạc. Vểnh đôi tai hồ ly lên nghe ngóng, cảnh giác nhìn chằm chằm ra bên ngoài, cố kìm nén nhịp thở, đến thở mạnh một cái cũng không dám…
Tuy trên lý thuyết, phong ấn quái đã chạy trốn, mình đã không còn giá trị lợi dụng nữa, yêu ma quái cũng không phải tìm đến mình, hơn nữa, tuy nói phong ấn của trấn Bình Lạc đã giải trừ rồi, nhưng vù thời gian này có Húc Vương, Ly Vẫn ở trong trấn, đừng nói là tiểu yêu đến làm loạn, ngay cả nửa bóng quỷ cũng chẳng nhìn thấy đâu. Chưa kể ca ca khoa trương cũng nói kết giới của huynh ấy thiên hạ vô địch, ừm, chắc là…không có vấn đề gì đâu nhỉ?
Tang Chỉ dựng đứng đuôi lên, đang nghĩ ngợi lung tung liền cảm thấy trước mắt có ánh sáng chói lòa. Khi mở mắt ra đã thấy kết giới bị phá rồi, Tuấn Thúc ngọc thụ lâm phong đang đứng trước cửa sơn động. tiểu hồ ly khịt khịt mũi, ngửi thấy mùi vị chính xác là của phượng hoàng cao ngạo nhà mình, lúc này mới vui mừng hóa thành nhân hình, lật đật chạy đến gọi : “ Tuấn Thúc.’’
Lời vừa buông ra, Tang Chỉ còn chưa kịp nhìn rõ, người dã rơi vào một vòm ngực ấm ấp. Phượng hoàng cao ngạo ôm Tang Chỉ rất chặt, nôn nóng giống như sợ rằng nàng sẽ biến mất : “ Nàng có bị thương chỗ nào không? Tên đần độn đó rốt cuộc là làm gì?!’’
Tang Chỉ nghe thấy Tuấn Thúc gần như đang rống lên, nghĩ đến chuyện chàng nhanh chóng quay về như thế này, không biết ca ca khoa trương có đổ thêm dầu vào lửa không, đã nói với chàng những gì…nàng cuống quýt lắc đầu giải thích : “ Không có ! Không có ! Thiếp rất tốt, chẳng bị làm sao cả ! Ca ca khoa trương bảo thiếp xin lỗi chàng, nên đưa thiếp đến đây…’’
Chưa kịp nói xong, Tuấn Thúc đã đẩy Tang Chỉ đang lo lắng ra : “ Huynh ấy bảo nàng đến núi Thạch Quái nàng liền đến ngay ư? Vậy huynh ấy bảo nàng đi chết chắc nàng cũng thật sự đi chết phải không? Nhỡ huynh ấy lòng dạ xấu xa thì phải làm thế nào? Nhỡ huynh ấy cũng là giả mạo thì làm thế nào? Sao nàng…lại dễ tin người như vậy?’’
Từ trước đến nay nàng chưa từng thấy Tuấn Thúc hung dữ như thế này, ngay cả trước đây, nàng thật sự đã phạm lỗi, gây ra tai họa…chàng cũng không nổi giận với nàng. Có phải chàng cảm thấy nàng quá ngốc, nên hối hận vì đã lấy nàng không?
Nghĩ đến đây, Tang Chỉ chau mày, suy nghĩ rất lâu mới khẽ nói : “ Thiếp xin lỗi!’’ Ngoài ba chữ này ra, nàng không biết nên nói gì với phượng hoàng cao ngạo nữa, những lời giải thích đã nghĩ trước đó, những lời thoại đã chuẩn bị…vào thời khắc này chỉ giống như một cái cớ rất buồn cười, muốn nàng phải nói ra như thế nào đây?
Tang Chỉ ngẩng đầu, đôi đồng tử đen láy ngước nhìn Tuấn Thúc, khẽ há miệng, tiếp tục lẩm bẩm : “ Thiếp xin lỗi…’’
Lại là ba chữ này ! Tuấn Thúc không kìm nén được lảo đảo lùi ra sau một bước. Sự cay đắng trong lòng từng chút, từng chút bung ra, lan thẳng lên miệng, nhưng vị chát này lại nói không ra, kể không rõ. Đúng, cũng không thể nói, không thể kể, chỉ có thể vỡ tan trong cổ họng, không thể để Tang Chỉ biết...
Nghĩ đến đây, phượng hoàng cao ngạo mệt mỏi nhắm mắt, quay người nói: “Đã không sao thì quay về đi !’’
Nói xong, Tuấn Thúc còn chưa kịp cất bước, trên eo đã có một đôi tay ấm áp vòng ôm lấy chàng. Tang Chỉ áp mặt lên lưng Tuấn Thúc, nhắm mắt lại để cảm nhận hơi thở của phượng hoàng cao ngạo, cảm giác ấm ức không ngừng trào lên trong tim. Rốt cuộc là nàng đã sai ở đâu ? Trước đây, cứ coi như mình phạm phải sai lầm lớn hơn nữa, phượng hoàng cao ngạo cũng không lạnh lùng, bàng quan...Trước đây, cứ coi như mình gây ra họa lớn hơn nữa, chàng cũng sẽ không nói một lời mà âm thầm giúp mình giải quyết.
Nhưng lần này...
Tang Chỉ cắn chặt môi dưới, nước mắt trào ra: “ Tuấn Thúc, chúng ta thành thân còn chưa được một tháng, nhất định phải như thế này sao ?’’
Chỉ đơn giản một câu, nhưng lại giống như mũi kiếm sắc nhọn đâm thẳng vào tim Tuấn Thúc, đau đến mức khiến người ta nghẹt thở.
‘‘Thiếp biết thiếp không tốt, là thiếp ngốc nghếch! Lại lạc vào mộng yểm của phong ấn quái, lại hoài nghi chàng và Thố tử tiểu tiên, còn bởi vì như vậy mà hại trấn Bình Lạc rơi vào nguy hiểm...Nhưng thiếp không cố ý, thiếp cũng lo lắng, sợ chàng không cần thiếp nữa. Trong khoảng thời gian đợi chàng đến cướp dâu, thiếp vẫn luôn nghĩ, nếu như chàng không đến thì thiếp phải làm thế nào ? Nghĩ mãi, nghĩ mãi mà vẫn không có đáp án. Trong đầu thiếp lúc nào cũng lởn vởn những hình ảnh về chàng. Vào lúc đó thiếp đã biết, cả đời này thiếp không thể chia cắt với chàng được nữa, trừ phi thiếp...’’
Còn chưa nói xong, Tuấn Thúc đã quay người lại, ôm chặt lấy tiểu hồ ly, cúi đầu nói: “Nàng hãy đồng ý với ta, đồng ý với ta....sau này, dù có chuyện gì xảy ra cũng không được nghi ngờ ta, không được nghi ngờ tỉnh cảm của ta cho nàng.’’
‘‘Vâng...’’ Tang Chỉ ngẩng đầu, không kịp nói thêm gì thì đã bị Tuấn Thúc cắt ngang: “Không được chỉ đồng ý suông, nàng nhất định phải ghi nhớ trong lòng. Tang Chỉ, nàng phải nhỡ rõ, cho dù ta làm bất cứ chuyện gì, cũng sẽ không bao giờ phản bội nàng !’’
Tiểu hồ ly tuy không hiểu rõ ngụ ý trong lời nói của Tuấn Thúc, nhưng vẫn cảm động đến mức hồ đồ. Lần đầu tiên trong cuộc đời nàng chủ động giữ lấy cổ của Tuấn Thúc, hôn lên môi chàng, khẽ nói: “Kiếp này thiếp và chàng...chỉ có tử biệt, không có sinh ly...’’
Nghe thấy lời này, khuôn mặt Tuấn Thúc cuối cùng cũng thả lỏng ra, nhếch miệng cười nói: “Dù có tử biệt ta cũng phải lôi nàng quay lại, cho đến khi cùng nhau tan thành tro bụi...’’