Chương 59: Mua kẹo ăn đi!
Từ Ngôn đã từng xài tiền, nhưng đánh bạc thì quả thật là chưa từng.
Nhà gỗ cuối phố treo bảng hiệu là một quán trà nhưng chân thật là một sòng bài, cả ngày truyền ra thanh âm la lối om sòm. Mai Tam Nương đang thiếu tiền, bèn đặt toàn bộ chú ý của mình vào sòng bài.
Nàng đã đến bước đường cùng rồi. Không tiền trên người, làm gì cũng không được.
Cùng với Từ Ngôn miệng ăn núi lở, không bằng đánh cược một lần. Cầm lấy hai mươi lạng bạc còn lại, Mai Tam Nương kéo tiểu đạo sĩ bước vào sòng bài.
Vừa vào đến cửa, tiếng hô hào quát tháo ồn ào như muốn nổ tung cả nóc phòng.
“Đặt xong thì bỏ tay ra, đặt xong thì bỏ tay ra nào!”
“Mở mở! Lần này nhất định sẽ ra Đại!”
“Cmn, lão tử thua chín lần liền rồi, không tin lần này không gỡ lại vốn được!”
“Báo tử, ăn sạch!”
(Báo tử: đang nói xúc xắc ra được 666_ Hoangtruc)
“Có nhầm không vậy? Toàn bộ gia sản của ta a, ăn sạch à nha?”
“Xem như Trang lão tứ ngươi lợi hại! Đến báo tử cũng xóc ra được, lần này lão tử đành về nhà bán đứa con đi vậy!”
Vừa bước vào sòng bài, Từ Ngôn đã cảm thấy một mùi hôi chua ập vào mặt. Người bên trong chen chúc dẫm đạp lên cả ghế, người thì thua bạc mà đỏ cả hai mắt, đang kêu gào lấy toàn bộ tiền còn lại gỡ vốn. Thậm chí có người còn đặt cược toàn bộ quần áo của mình, không biết một lát nữa nếu thua thì hắn làm sao đi ra ngoài được?
Thế gian muôn màu, nhưng khi đánh bạc chỉ có thể nhìn thấy được nhân tính hiểm ác. Dân cờ bạc bọn chúng thua bài đến đỏ cả hai tròng mắt, đến vợ con còn có thể đem bán đi, nói không chừng nếu lại thua tiếp thì có thể lập tức ra ngoài giết người cướp của đấy.
Từ Ngôn đã từng nhìn thấy người đánh bạc. Lâm Sơn trấn cũng có một sòng bài nho nhỏ, là nơi để mọi người vui đùa trong những lúc rỗi rãi một phen mà thôi. Hắn cũng chưa từng nghe nói có nhà nào thua bài đến mức phải bán cả con gái đi.
Sòng bài tại Phong Sơn thành hiển nhiên lớn hơn rất nhiều so với sòng bài tại Lâm Sơn trấn. Người bên trong tấp nập, có nam có nữ nên Từ Ngôn và Mai Tam Nương đi vào cũng không khiến ai quan tâm.
“Tam tỷ không đánh bạc, giao cả cho ngươi đó.”
Đem hai mươi lượng bạc còn thừa lại giao cho Từ Ngôn, Mai Tam Nương được thanh nhàn. Không đợi Từ Ngôn phản đối, nàng lại nói thêm câu tiếp theo: “Thua sạch thì chúng ta cùng đi ăn mày.”
Được rồi, Từ Ngôn không thích làm ăn mày nhất. Cho nên hắn đành kiên trì bước tới một chiếu bạc đang tụ tập đông người nhất.
Đạo sĩ đánh bạc không tính mới lạ. Đám cờ bạc cạnh bên chẳng qua trêu ghẹo Từ Ngôn một vài câu, đến khi xúc xắc vang lên tiếng xóc thì đám người kia quên cả việc cạnh mình còn có một đạo sĩ, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm vào con xúc xắc sắp được mở ra.
Nhìn một lát, Từ Ngôn trừng mắt quan sát, ngay khi nhà cái quát to một tiếng thì hắn đem toàn bộ bạc đầy qua cửa ‘Đại’. Một lần xuất toàn bộ bạc rakhiến Mai Tam Nương bên cạnh phải nhíu mày lại.
Thắng thua quyết định ngay lúc này. Một ván mua bán, chỉ đành liều lĩnh trông chờ vào vận khí mà thôi.
Mai Tam Nương đang lo lắng, một khắc sau đã biến thành vui mừng. Quả nhiên lần này mở ra Đại, Từ Ngôn thắng gấp đôi, ăn được tới bốn mươi lạng bạc. Tiếp đến, hắn lại đem tất cả đặt ở ‘Tiểu’.
Liên tiếp trúng năm lần, vốn của tiểu đạo sĩ chỉ có hai mươi lượng bạc, đến bây giờ đã được sáu trăm hai mươi lượng khiến đám con bạc xung quanh đỏ hết cả hai mắt, nhao nhao mắng chửi vận khí tiểu đạo sĩ kia quá tốt. Còn sắc mặt nhà cái thì càng lúc càng tái nhợt.
Chỉ một lát mà từ hai mươi lượng bạc biến thành hơn sáu trăm lượng, mặt mày Mai Tam Nương cũng chuyển sang vui mừng hớn hở. Lúc này nàng cũng muốn thu tay về nhưng lại nghe đám nhà cái khuyên ngăn, biết đâu ván tới lại thắng nữa.
Mai Tam Nương đã không muốn đánh cược thêm. Vốn dĩ nàng kéo Từ Ngôn đến sòng bài này chỉ vì không còn cách nào khác nữa, thắng nhiều tiền như vậy đã đủ để nàng trang hoàng lại quán rượu tan hoang kia rồi.
Thế nhưng tiểu đạo sĩ lần đầu tiên cảm nhận được kiếm tiền dễ dàng đến thế này, nên chưa muốn thu tay lại mà cười híp mắt nói đánh thêm một ván cuối nữa. Lần này Từ Ngôn đánh tất cả chỗ bạc của mình ở ‘Tiểu’. Không đợi tay rời khỏi bạc, lỗ tai Từ Ngôn chợt động một chút, sáu trăm lượng bạc sắp đặt ở cửa ‘Tiểu’ được hắn chuyển hướng cực nhanh sang cửa ‘Đại’.
Từ Ngôn không biết đánh bạc, nhưng hắn nghe được.
Từ Ngôn có được cái bản lĩnh nghe xúc xắc này từ khi còn ở Lâm Sơn trấn. Lúc đó hắn thường xuyên chơi trò này chán chê với đám đồng bạn, tất nhiên đánh cược không phải là tiền, mà ai thua thì bị cốc đầu.
Nhĩ lực của Từ Ngôn rất thính, nếu không luyện được thì không cách nào nghe gió đoán vị trí được. Như vậy viên đá hắn đánh ra cũng không chuẩn như vậy.
Vừa rồi đột nhiên chuyển từ ‘Tiểu’ qua ‘Đại’ là vì hắn nghe thấy được trong chén chứa con xúc xắc đang đặt yên trên bàn, xuất hiện một tiếng động nhỏ.
Xúc xắc bị cái gì đó đụng phải, từ đó mà thay đổi số chấm trên bề mặt.
Đánh bạc mười thua chín, cái đạo lý đơn giản này không phải Từ Ngôn không biết. Thế nhưng âm mưu quỷ kế có trong ván bài này vẫn là lần đầu tiên hắn được gặp.
Cũng may là nhĩ lực của mình không tệ, may mà vừa nghĩ là chuyển đi ngay trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, bằng không thì toàn bộ ngân lượng đều bị thua trắng cả. Từ Ngôn âm thầm kinh hãi, lúc đó còn có một chút cảm giác may mắn nữa. Hắn không thích đánh bạc, lần này không phải Mai Tam Nương thật sự đã hết cách thì căn bản hắn cũng không muốn bước chân vào sòng bài.
Quả thật Từ Ngôn đã thắng trong lần này, thu được khoảng hơn hai ngàn lượng bạc. Từ hai mươi lạng bạc, đánh thắng được hơn một ngàn lượng thì sòng bạc lần này coi như lỗ nặng, nhà cái đã trợn trừng cả hai mắt lên rồi. Lúc này quanh đây đều vang lên tiếng chửi bậy đòi mở con xúc xắc ra, không ai để ý thấy đúng lúc này, có một gã sai vặt nhận được ánh mắt ngầm sai bảo của nhà cái, vội vã chạy ra khỏi sòng bài.
"Mở a, còn chần chừ cái gì nữa!"
“Trang lão tứ, nhanh nhanh tranh thủ đi, lão tử còn chờ thu vốn từ ván này về nữa.”
“Còn ai đặt cược nữa hay không? Không có liền mở ra!”
Trang lão tứ gấp giọng hét lớn chuẩn bị mở con xúc xắc ra, ánh mắt lão lại nghiêng nhìn ra phía cửa ra vào, động tác tay mở ra chậm chạp, giở lên từng tí từng tí một. Thời điểm này chính là lúc người ta nôn nóng nhất, ánh mắt đám con bạc xung quanh như trợn cả ra ngoài, đến thở mạnh cũng không dám thở nữa.
Loảng xoảng…rầm!
Đại môn sòng bài bị một người nào đó đá một cước văng ra. Rồi ba tên nha dịch quan phủ vẫn còn mặc quan phục, vác theo yêu đao lao vọt vào.
“Nghe nói có nhiều người tụ tập đánh bạc ở đây. Trang lão tứ, phòng trà của người có còn muốn mở cửa nữa hay không hả?”
“Quan phủ có văn bản rõ ràng, tiền cược nếu vượt quá mười lượng bạc, chịu phạt ba mươi đại côn.”
Ba tên nha dịch cao lớn thô kệch, vừa bước vào cửa đã tỏ thái độ hung dữ. Tên cầm đầu quệt miệng ngửa đầu, vẻ mặt coi thường, hai tên nha dịch sau lưng hắn nhao nhao quát mắng. Một đám cờ bạc nhìn thấy mấy tên này vội vàng xám xịt mặt mày dạt qua một bên, đến tiền đặt cược cũng không dám lấy về.
Đây là đám nha dịch quan phủ Phong Sơn thành, dân chúng thấp cổ bé họng không ai dám trêu vào bọn họ. Hơn nữa Tề quốc quả thật đã có quy định rõ ràng, tiền đánh bạc nếu quá mười lượng sẽ chịu phạt ba mươi đại côn. Có điều dân không nhận thì quan cũng không tóm, đánh bạc có nhiều người nhưng lại không có bao nhiêu người bị phạt xử đánh. Thường thì vẫn có mấy tửu lâu có người đánh bạc, cũng như gian phòng trong căn nhà gỗ treo bảng hiệu quán trà này thực chất lại là sòng bài ngụy trang thành.
"Ôi!!! Trần gia!"
Trang lão tứ mở xúc xắc ra, vừa cười híp mắt nói lớn: “Trần gia bớt giận, chúng ta ở đây chỉ là chơi nhỏ đánh nhỏ thôi, làm gì có ai đánh bạc lớn như vậy. Ngài nhìn xem, trên bàn tổng cộng cũng chỉ có hơn mười đồng tiền thôi này.”
Đám con bạc bị quan sai hù cho một trận, tên nào tên nấy sợ hãi rụt rè. Vừa rồi mọi người chỉ quay đầu nhìn lại trong chốc lát, từng đống bạc trên chiếu tựa như bị làm ảo thuật mà biến mất không chút tung tích, chỉ còn lại hơn mười hai đồng tiền trên đó. Cũng không biết nhà cái này luyện thế nào mà có thể ra tay nhanh gọn đến vậy.
"Hừ, coi như ngươi trung thực." Vị nha dịch Trần gia cầm đầu kia hừ lạnh một tiếng, nói: “Đánh nhỏ còn vui vẻ, đánh lớn là phá nhà, tất cả nhớ kỹ lấy điều này cho ta.”
“Nhớ, nhớ!” Trang lão tứ vẫn cươi cười đầy mặt, cười ha ha đáp: “Đến đây chơi chỗ ta cũng chỉ có vài người cửa nhỏ nhà nghèo, làm gì có ai cầm theo tiền to vốn lớn đánh bạc a.”
Nói qua, Trang lão tứ đưa mắt nhìn về tiểu đạo sĩ phía trước, cười híp mắt, đồng thời nhặt lên hai đồng tiền trên bàn đưa cho hắn: “Tiểu tử, vận khí của ngươi không tệ. Ván này ngươi thắng. Đây, cầm lấy đi mua kẹo ăn đi.”