Chương 197: Trường đấu thú (thượng)
Rặc rặc!
Khóa sắt điều khiển cửa chợt vang lên một tràng quái dị, sau đó hoàn toàn không hoạt động nữa. Cánh cửa lớn vừa mới được kéo lên lại ầm ầm rơi xuống. Tình huống ngoài ý khiến đám cao thủ Lê gia cạnh cửa lớn nhao nhao lùi lại phía sau.
Cánh cửa chắc chắn cực lớn này nặng mấy vạn cân, đến cao thủ Trúc Cơ cảnh bị nên vào người cũng phải toi mạng. Hơn nữa linh cầm còn đang trong lồng không làm bị thương người khác được, bắt trễ thêm chút cũng không sao.
Chuyện ngoài ý xuất hiện, nhưng không ai ngờ được chuyện ngoài ý còn tiếp tục sau đó.
Lúc cánh cửa ầm ầm rơi xuống đất, một đám bụi mù bốc lên. Rồi bóng dáng một thiếu niên dần rõ ràng xuất hiện ngay bên trong lồng sắt!
Thấy cánh cửa to lớn không hoạt động, Từ Ngôn định đứng cách xa một chút vì hắn đứng ngay gần cửa. Không chờ hắn lui bước, Vạn Hộ Hầu bên cạnh đã đưa tay đẩy hắn vào trong lồng.
"Đây không phải là Thái Bảo tà phái sao?"
“Sao hắn lại đi vào đó? Chẳng lẽ Thiên Môn hầu định đấu với linh cầm chính phái chúng ta một trận hay sao?”
“Hình như bị thiếu gia Vạn gia đẩy vào…”
“Ngươi mù sao? Kẻ nào trông thấy Vạn thiếu gia đẩy người? Là Thái Bảo người ta tài cao gan lớn, hiểu không?”
Tiếng xôn xao ngoài lồng sắt nổi lên, Hứa Kính Chi cũng đầy lo lắng, gã đẩy hai người chịu trách nhiệm đóng mở cửa sắt ra tự mình mở lấy cửa sắt lên. Đồng thời miệng la lớn: “Thiên Môn hầu đừng sốt ruột, chúng ta sẽ cứu ngươi đi ra!”
Rặc rặc, rầm rầm!
Bị Hứa Kính Chi cực lực rung lắc, trục quay cửa sắt trực tiếp gãy rời, hai sợi xích sắt bị rớt xuống. Do vậy mà muốn mở cánh cửa nặng này lên đã khó lại càng thêm khó, trừ phi lắp lại dây sắt vào trục quay lần nữa.
Lực lượng ngũ mạch kích đá vào bia của Hứa Kính Chi được vận dụng. Rõ ràng gã cố ý làm vỡ trục quay, người khác bị thân thể gã che mất nên không thấy, nhưng Từ Ngôn cách cửa sắt không xa nên nhìn thấy tận mắt.
Quả thật quá khốn nạn a! Ánh mắt Từ Ngôn xẹt qua một tia lạnh lẽo. Xem ra quả thật ở Đại Phổ này có kẻ muốn mạng hắn!
Cũng như loại ích kỉ Hứa Kính Chi này, căn bản sẽ không cân nhắc xem kết cục của công chúa Đại Phổ thế nào, mà chỉ cần quan tâm đến việc lấy mạng Từ Ngôn.
Đưa tay chụp lấy cửa sắt, dù vận dụng hết sức nhưng Từ Ngôn cũng không lay động được cánh cửa. Hắn ngẩng phắt đầu lên, nhìn thẳng vào Hứa Kính Chi và Vạn Hộ Hầu đang nhe răng cười ở bên ngoài.
“Sao…sao lại hư mất rồi!” Hứa Kính Chi ném phần trục quay bị gãy ra, rồi đầy bối rối đánh mạnh vào cửa sắt: "Thiên Môn hầu mau ra đây, mau ra đây a!"
Âm thanh rầm rầm rầm phát ra, không chút hữu dụng với Từ Ngôn, ngược lại còn lôi kéo sự chú ý của vũ hạc và vương xà. Hai linh cầm đang chém giết, hung tính cũng nổi lên, lúc này phát hiện thấy có người lạ đi vào đấu trường, hạc và rắn tách ra rồi nhìn chằm chằm vào Từ Ngôn.
Chiến trường đánh giết của linh cầm sẽ không cho phép dã thú khác tới gần. Nếu tới gần, kết cục chỉ có thể bị xé nát!
Bên phía Bàng gia, Bàng Thiếu Vĩ hoảng hốt đến tái mét mặt mày. Bàng Thiếu Thành từ trong đám nữ nhân vọt chạy đến. Bàng Hồng Nguyệt mang theo bạch ưng ngây ngẩn cả người, nàng không nghĩ tới trên trường đấu lại phát sinh biến cố thế này.
Trường đấu thú được chuẩn bị cho lớp trẻ của tứ đại gia tộc, những trưởng bối Trúc cơ cũng không có ở đây. Lúc này, người con thứ của Lê gia là Lê Dịch Minh vội chạy tới, rồi nhanh chóng phân phó thủ hạ chuẩn bị lắp đặt dây xích và trục quay lại. Y thập phần rõ ràng cánh cửa này nặng cỡ nào, căn bản lực lượng võ giả không cách nào nâng nổi. Tuy nói nơi này là biệt viện Lê gia, nhưng không có cao thủ Trúc cơ tọa trấn, chỉ có cách đem sửa trục quay và dây xích mới nhanh chóng cứu Từ Ngôn ra được.
Từ Ngôn lạnh lùng quét mắt nhìn Hứa Kính Chi đang tỏ vẻ kinh hoảng cùng với tên Vạn Hộ Hầu to tròn bên kia. Hắn thừa hiểu chuyện lần này do hai kẻ đó dở trò quỷ, ống tay áo hắn khẽ động, trong tay Từ Ngôn có thêm một hòn đá nữa. Từ lúc ở Quỷ Vương môn, Từ Ngôn đã sớm có thói quen mang theo vài hòn đá bên người, hôm nay thân hắn còn trong địa bàn chính phái, hắn càng không quên.
Nếu đối phương đã lộ sát ý, Từ Ngôn cũng không nén giận nữa. Cửa lớn nặng nề được chế tạo cũng không kĩ càng cho lắm. Trên cửa có rất nhiều lỗ hổng đề quan sát thú đấu bên trong. Người không ra được, nhưng hòn đá có thể theo lỗ thủng kia mà bay ra ngoài.
Phi thạch cũng có thể đánh giết được người bên ngoài đó.
Nhìn thấy vẻ lạnh lẽo trong mắt Từ Ngôn, Hứa Kính Chi và Vạn Hộ Hầu đều đồng loạt lùi về sau. Sau lưng Từ Ngôn, tiếng đập cánh và tiếng trườn bò đồng thời vang lên.
Thân trong trường đấu, Từ Ngôn không dám khinh thường, nhanh chóng quay đầu lại. Chỉ thấy hai con linh cầm một trên cao một dưới đất đồng thời ép tới hắn. Vốn chúng nó còn là đối thủ, phát hiện kẻ lạ xâm nhập mà tạm thời liên thủ lại giết địch.
Phiền toái rồi đây…
Nhìn mắt hai con linh cầm đầy tơ máu, Từ Ngôn biết chỉ sợ mình khó mà thoát thân dễ dàng. Nói cho cùng linh cầm cũng là yêu vật đã được thuần hóa, mà trường đấu của tứ đại gia tộc không gì hơn ngoài việc đảm bảo duy trì hung tính cho linh cầm, đồng thời có thể khống chế được chúng. Thế nhưng trong lúc chiến đấu yêu tính nổi lên, nó không còn là linh cầm, mà là yêu vật rồi.
Một con vũ hạc cao hơn người thường cùng một con vương xà to bằng bắp tay. Tuy là thú non chưa đạt được trình độ yêu vật, nhưng khi hai con liên thủ, võ giả tứ mạch, ngũ mạch cũng khó mà ngăn nổi.
Lúc này Bàng Thiếu Thành đã đến ngoài cửa. Vị nhị thiếu gia Bàng gia không nói một lời, cầm lấy rìa cửa sắt, hai tay vận hết lực vẫn không lay động được cửa. Phát hiện không nâng nổi cửa sắt lên, sắc mặt Bàng Thiếu Thành biến đổi. Nếu Từ Ngôn thật sự bị cắn chết, Bàng gia là kẻ đầu tiên gánh nạn, một loạt hậu quả sau khi Từ Ngôn chết cũng đều do Bàng gia nhận lấy hết. Hơn nữa, Từ Ngôn chết đi, công chúa Tề quốc tất nhiên cũng sẽ mất mạng. Một khi cái danh hại chết công chúa bị áp xuống, cho dù căn cơ Bàng gia có thâm sâu cỡ nào cũng sẽ phải gánh chịu Hoàng thất giận chó đánh mèo.
Nhìn thấy vũ hạc và vương xà tới gần, vẻ mặt Bàng Thiếu Vĩ và Bàng Hồng Nguyệt tái nhợt, còn Bàng Thiếu Thành và Lê Dịch Minh vội vã giúp đỡ các cao thủ Lê gia mang dây xích và trục quay mới, tiến hành thay thế cái cũ. Bàng Lê hai nhà sốt ruột, nhưng những người vây quanh xem náo nhiệt lại không có bao nhiêu nóng vội, nhất là những người thân cận với hai nhà Hứa Vạn, tất cả đều đang hào hứng bừng bừng, quan sát nói cười.
Vũ hạc và vương xà tới gần, Từ Ngôn rơi vào đường cùng bèn bắt đầu chạy quanh rìa trường đấu. Hắn bị tai bay vạ gió, chỉ cần kéo dài thời gian đến lúc cửa mở là có thể đi ra, không nhất thiết chém giết với hai linh cầm này.
Từ Ngôn bỏ chạy quả thật không có tác dụng gì cả. Từ lúc bước vào trường đấu, ánh mắt vương xà và vũ hạc đã không rời khỏi kẻ xâm nhập. Mà vũ hạc kia đã bay lên không trung, đôi cánh xòe ra rung rung như một một rừng đao bắt đầu lao đến đánh giết.
Ngoại trừ có cặp mỏ lợi hại, vũ hạc còn có lông cánh cực kỳ sắc bén. Lúc tranh đấu với vương xà, vì có vẩy rắn cản lại nên lông cánh vũ hạc không đáng sợ, chỉ là người thì không được như vậy. Con người gặp phải dã thú như hổ còn có thể bị ăn thịt, cho nên nếu không có vũ khí thuận tay, võ giả Tiên Thiên tuyệt đối không phải là đối thủ của linh cầm.
Vũ hạc tấn công đầu tiên, cả người Từ Ngôn cũng bộc phát toàn bộ tốc độ chạy dọc rìa trường đấu rồi bật nhảy lên trên, đồng thời tiện tay đánh ra một hòn đá.
Thân hãm hiểm địa, cũng không thể giữ thực lực lại nữa.
Bổ nhào xuống không đánh trúng, vũ hạc còn bị đánh một hòn đá. Chẳng qua phi thạch của Từ Ngôn lại bị mỏ vũ hạc đánh bay tung tóe.
Bước chân Từ Ngôn vội khựng lại, vì vương xà đã không chút tiếng động, thừa dịp vũ hạc tấn công Từ Ngôn mà chặn đường đi của hắn. Nửa người trên của vương xà dựng lên cao hơn đầu người, lưỡi đỏ tươi phì phèo vang lên tiếng phì…phì…đầy quái dị. Đối mặt với độc xà này, vẻ mặt Từ Ngôn trầm xuống.
Bị vũ hạc làm bị thương có lẽ không mất mạng, nhưng một khi bị vương xà cắn trúng, như vậy chắc chắn khó mà giữ được mạng!