Chương 919: Thành Lâm Uyên
Linh lực biến mất khiến Từ Ngôn khiếp sợ không thôi.
Hắn thử nhiều lần nhưng vẫn không cách nào mở Thiên Cơ phủ ra được, không cách nào cầm pháp bảo ra ngoài, đến pháp thuật cũng không thể thi triển ra được.
Từ Ngôn đầy kinh hãi, nín thở ngưng thần, đưa tâm thần về Tử Phủ.
Nguyên Anh bỗng nhiên mở hai mắt ra.
Nguyên Anh vẫn còn cho thấy tu vi hắn vẫn còn, thế nhưng Nguyên Anh trước mắt cũng đầy kì quái.
Bên trong Tử Phủ đầy những vết rạn nứt như đất đai bị nứt nẻ, nhìn qua đầy kinh người. Thế nhưng nhìn kỹ lại thì đấy cũng không phải là vết nứt vỡ mà là những đường hoa văn chi chít như thể một mạng lưới vây kín lấy Tử Phủ của Từ Ngôn.
Một luồng khí tức rộng lớn mênh mông không cách nào ngăn cản được đè xuống đỉnh đầu khiến Nguyên Anh không làm sao cử động được.
Thiên Đạo tạo thành tấm lưới, vây khốn lấy dị hồn trong thiên hạ!
Từ Ngôn đến từ thế giới trong bình cho nên đã bị phiến thiên địa đánh dấu là dị loại. Cái giá của phá giới chính là cấm chế của Thiên Đạo đánh lên người!
Không nhắm vào thân thể mà phong cấm Nguyên Anh trong Tử Phủ, phong cấm lấy một thân tu vi!
Hắc Long lại lần nữa hóa thành viên châu trôi lơ lửng bên cạnh Nguyên Anh. Từ Ngôn cảm giác được Tiểu Hắc cũng bị giam cầm, cũng là một loại lực lượng cấm chế của Thiên Đạo ở bên ngoài Tử Phủ.
Hắn cẩn thận cảm giác Tiểu Hắc một phen mới cảm thấy có chút ít an tâm lại.
Tiểu Hắc biến ảo thành viên châu màu đen phập phồng trong ráng mây, đang không ngừng giãy giụa, muốn giúp chủ nhân phá vỡ lực lượng cấm chế này. Chẳng qua nó chỉ có thể mang tới tác dụng rất nhỏ, trong thời gian ngắn khó mà trông cậy vào được.
Từ Ngôn bèn khôi phục thần hồn lại, bản thể cũng đã mở hai mắt ra.
"Cấm chế của Thiên Đạo..."
Hắn đột ngột ngẩng đầu lên, chỉ lên bầu trời phía trên đỉnh đầu mắng to: "Dám vây khốn bản hầu! Sớm muộn gì ta cũng chọc cho bầu trời này một lỗ thủng! Chân Võ giới cái gì, chỉ là một giới thế gian mà thôi, đến chút linh khí còn không có làm sao ta có thể phá được phong cấm đây."
Mắng cho đã cũng nguôi giận được vài phần. Ngoại trừ Thiên Môn hầu ra, chắc có lẽ cũng chỉ còn có Khương Đại Xuyên dám chỉ tay lên trời điên cuồng mắng chửi thế này mà thôi.
"Vương Khải Hà Điền bọn họ cũng ra khỏi bình, thế nhưng đã đi đâu rồi?"
Mặt trời đã sáng rỡ nhưng Từ Ngôn vẫn còn ngồi trầm ngâm. Sau đó hắn cất bình sứ trên bàn vào trong ngực, đứng dậy đi tới trước cửa, vươn tay ra.
Có chút do dự...
Đẩy cửa ra có lẽ sẽ là một thế giới đầy xa lạ, sẽ phải đối mặt với nhiều thứ chưa biết tới. Dù cho hắn có tu vi cường thịnh thì có lẽ cũng sẽ do dự.
Tay kia vẫn tiếp tục vươn lên, cánh cửa mở ra, Từ Ngôn bước một bước ra ngoài.
Từ Ngôn vừa xuất hiện bên ngoài cửa, phòng lớn sau lưng ngay lập tức sụp đổ, hóa thành một mớ tro bụi, biến mất không còn chút dấu vết.
"Kẹo đường đây! Kẹo đường mới ra lò đây!"
"Lê tươi đây, dưa giòn đây, cam ngọt đây, ngọt đến ê cả răng đây. Mọi người mua trái cây nào!"
Bên ngoài ngõ nhỏ là đủ quầy hàng hóa bày biện buôn bán với những tiếng rao ì xèo. Trên đường, người qua lại như mắc cửi.
Trời trong vắt với một màu xanh thẳm, may ra ở nơi sâu trong vòm trời còn sót lại chút ít ráng chiều lưu chuyển, mông lung như thể tự nó đã có sẵn sắc chín màu.
Từ Ngôn thu lại ánh mắt nhìn bầu trời, chuyển hướng nhìn về phía xa, nhìn nhìn hẻm nhỏ không người phía sau.
Gian phòng lớn kia đã vỡ tan ngay lúc hẳn rời đi. Xem ra hẳn đó cũng là một dạng của hóa cảnh, có thể không phải Từ Ngôn đánh vỡ mà là do có liên quan tới bình sứ kia mới tan vỡ đi mất.
Trong bình có thể hình thành thế giới, ngoài bình có xuất hiện hóa cảnh cũng không có gì lạ.
Vỡ thì vỡ vậy! Từ Ngôn bất đắc dĩ thở dài. Dù sao hắn cũng không định ở lâu trong gian phòng. Mấu chốt nhất là hắn phải biết được Chân Võ giới này là nơi nào, còn phải nhanh chóng phá vỡ tầng cấm chế vây khốn Tử Phủ mình nữa.
Lúc hắn lao ra khỏi miệng bình có nhìn thấy chín đốm sáng, hẳn là đám người sư huynh cùng Vương Khải. Từ Ngôn hắn bị cấm chế gia thân xem như nhẹ nhõm nhất, không biết chín người kia bị lực lượng trời đất nơi này kéo đến đâu rồi, còn sống hay không cũng khó mà nói trước được.
Một cảm giác nguy cơ xuất hiện trong lòng, hắn suy đoán rằng sư huynh e là có phiền toái. Tiếp đó Từ Ngôn đi ra khỏi hẻm nhỏ, hòa vào trong đám người.
Ra tới đầu đường lớn, Từ Ngôn mới thấy nơi đây cơ bản cùng loại với giới phàm tục Đại Phổ, có phàm nhân an cư lạc nghiệp, người đi đường đều vội vàng bận rộn, xem ra có lẽ là một thành trấn phồn hoa.
Nghe ngóng một lúc, Từ Ngôn đã biết mình đang ở đâu.
Nơi đây là thành Lâm Uyên, là tòa thành trấn trên một hòn đảo cực lớn với nhân số không dưới trăm vạn người. Thành chủ nơi đây cũng là đảo chủ đang sống ở trang viên ngoại thành, là một tu sĩ cường đại có rất nhiều đệ tử.
Biết được vị trí này là hải đảo không khiến Từ Ngôn thấy kì quái. Chỉ là khi nghe nói đảo chủ là tu sĩ, hắn mới thở phào một hơi.
Chỉ cần phiến thiên địa này có tu sĩ thì Từ Ngôn hắn mới có có cơ hội phá vỡ cấm chế trong Tử Phủ. Bởi những nơi có tu sĩ nhất định sẽ có linh khí tồn tại, nếu là tu sĩ cường đại có khi còn độc chiếm một linh nhãn cũng không chừng.
Xem ra Chân Võ giới không khác gì thế giới trong bình cả. Cảm giác lạ lẫm khi mới vào dị giới của Từ Ngôn cũng nhạt đi nhiều.
Vốn tính cách hắn bốn biển đều là nhà, chưa kể cũng đã từng ở Thiên Bắc qua nhiều năm, cho nên năng lực thích ứng khi đến một nơi xa lạ thế này rất mạnh.
Không tới nửa ngày, Từ Ngôn đã cùng với hai con buôn, một gã sai vặt ở quán trà và lão bà bà bán đồ ăn vặt trở thành bạn tri kỷ không giấu diếm nhau điều gì. Cho nên hắn cũng đã đầy quen thuộc với thành Lâm Uyên này.
Sau khi nghe hai con buôn chỉ điểm, Từ Ngôn đi đến cạnh một tòa lương đình có địa thế cao nhất trong thành. Ở đấy, hắn có thể nhìn thấy rõ cả vùng biển mênh mông xanh thẳm.
Chỉ dùng thị lực ước lượng sơ qua, Từ Ngôn đã đầy kinh nhạc.
Bãi biển cách đấy chừng hơn mười dặm, hơn nữa hắn chỉ có thể nhìn thấy một góc hải đảo mà thôi. Chắc hẳn cái hải đảo này phải cực kỳ khổng lồ, gấp chục lần hòn đảo ngoài hải ngoại mà Kim Tiền tông chiếm cứ.
"Hải đảo quá lớn đi." Từ Ngôn tán thưởng một câu.
"Còn không phải sao! Đảo Lâm Uyên chúng ta lớn đến mức có đi cả đời cũng không hết." Lão bà bà bán đồ ăn vặt gần đó vừa cười vừa nói: "Lúc ta còn trẻ cũng từng lén lút ra bờ biển một lần, chắc cũng cỡ tuổi ngươi đấy. Hiện tại trong nhà vẫn còn mấy viên đá cuội nhặt ở bờ biển kìa."
"Chỉ có hơn mười dặm, không tính quá xa, hiện tại nếu bà bà muốn vẫn có thể đi tới được mà." Bộ dáng chất phác Từ Ngôn khiến lão bà bà bán đồ ăn vặt không chút cảnh giác.
"Không thể tùy tiện ra ngoài bờ biển được, sẽ bị Hải tộc bắt đi đấy. Người trẻ tuổi đừng có mà bất cẩn, đời này ra tới biển một lần là đủ rồi. Nếu không may gặp phải Hải tộc có chạy trốn cũng khó mà toàn mạng đấy."
"Được, được, được, ta không ra ngoài bờ biển nữa. Vài hạt cát thôi có gì kỳ lạ quý hiếm đâu, đúng không?"
"Đúng là đứa trẻ biết nghe lời, ha ha, đây, cầm lấy chút đồ ăn vặt này!"
Từ Ngôn nhận chút đồ ăn vặt, vừa định trả lại chút ít tiền bạc. Không ngờ hắn sờ tay vào túi chỉ thấy trống không, đành mặt dày mày dạn tạ ơn lão bà bà. Sau khi ăn sạch đồ ăn, hắn lại ngẩn người nhìn bãi cát nơi xa.
Nếu như Chân Võ giới có tu sĩ thì có Hải tộc cũng không có gì lạ. Từ Ngôn không có hứng thú gì với Hải tộc, chỉ là hắn đang nghĩ thầm không rõ nước biển ở thế giới này là mặn hay nhạt đây.
Hắn từ biệt lão bà bà, rời khỏi lương đình, đi về phía cửa thành.
Lúc này đã là hoàng hôn, nhà nhà ven đường đều đã thắp đèn, khói bếp bay lên khỏi ống khói, mùi đồ ăn thoang thoảng hai bên đường khiến người khác không khỏi nôn nao.
Hắn đi qua từng gian hàng, đi qua từng ngôi nhà bình thường kia, bình thản thưởng thức đại thành hải đảo, bước chân dần tới gần cửa thành hơn.
Lúc đi ngang qua một tòa đạo quán, Từ Ngôn bèn ngừng lại.
Hắn vốn xuất thân Đạo gia, trong thế giới xa lạ này chỉ đạo quán còn tính là thân thuộc với hắn nhất. Vì vậy hắn bước chân đi thẳng vào bên trong.
Trong đạo quán không có nhiều người, chỉ chừng năm ba đạo nhân đang bận rộn chuẩn bị cơm tối, ngoài ra không có lấy một người khách hành hương nào cả.
Từ Ngôn một mình đi vào đại điện lờ mờ không người, trong lòng chợt nhớ lại từng câu chuyện cũ. Rồi hắn bình thản cúi đầu thật sâu trước pho tượng.
Cái cúi đầu này không vì kính trời kính đất, cũng không vì kính tiên kính thần, mà chỉ là hoài niệm với khoảng thời gian mấy trăm năm trước kia của mình.
Sau đó, cả người hắn lâm vào trầm ngâm, quay người mà đi.
Vừa lúc định bước ra khỏi đại điện, ánh mắt Từ Ngôn chợt biến đổi. Một nỗi khiếp sợ dâng lên trong lòng hắn.
Hắn bỗng nhiên quay lại, thất thanh nói: "Sư phụ!"