Chương 332: Nhất định có người bảo vệ ta
Dịch giả: Tiểu Băng
Bên bờ Không Hà Viện, trong rừng, trong một cái hố cực sâu...
Trong hố là một cây Không Dong Thụ vỡ vụn, thật lâu sau, từ trong đó mới có một bóng người run rẩy cố gắng bò ra, chính là tên thiên kiêu mới kêu gào ban nãy.
Trên mặt hắn không còn sự kiêu ngạo, hay điên cuồng, mà chỉ có sợ hãi và sợ hãi. Hắn không dám tới bờ Thông Thiên Hà nữa, mà khoanh chân ngồi xuống, trong lòng rất sợ Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần rất là đắc ý, từ lúc ra khỏi cơ thể Huyết Tổ hắn đã phát hiện ra trong thời gian điều khiển Huyết Tổ, Bất Tử Trường Sinh công của hắn đã tăng tiến mạnh mẽ, đã tạo ra được bộ Tu La thân thứ hai.
Nhưng hắn biết ngoài chiến trường, hắn nhất định sẽ bị người ta chú ý, thế nên mới cố nhịn không bày nó ra, chính là để chờ tới lúc có kẻ tưởng hắn dễ ăn nhào tới ăn hiếp, hắn mới lôi ra, đánh cho kẻ đó văng về.
Nhìn theo tên thiên kiêu cuồng vọng bị mình hất bay, tới giờ vẫn chưa thấy lại bóng dáng, Bạch Tiểu Thuần vô cùng sung sướng.
"Cho đáng đời giỏi ăn hiếp người ta!"
Bạch Tiểu Thuần ngạo nghễ mở miệng, tu sĩ Không Hà Viện quanh đấy đều nhìn hắn mà kinh sợ, không còn ai dám tới khiêu chiến hắn nữa, cả Không Dong Tử Thụ cũng run rẩy mà né hắn ra.
Họ né tránh hắn, nhưng trong lòng rất uất nghẹn, hận không thể đập nát cái trận pháp hóa thân của hắn, để Bạch Tiểu Thuần phải thò ra chiến đấu một mình, đến lúc đó, họ sẽ cho hắn biết, không có trận pháp hỗ trợ, hắn chẳng là cái đinh gì hết!
"Chết tiệt, ta không tin hắn sẽ trốn mãi được trong cái trận pháp hóa thân đó!"
"Hừ, chỉ cần hắn đi ra, ta nhất định sẽ phải xem chiến lực thật sự của hắn có được bao nhiêu!" tu sĩ Không Hà Viện thầm nhủ, nhưng thấy Bạch Tiểu Thuần vọt tới chỗ mình, lại phải không cam lòng tránh đi.
"Né cái gì, quyết chiến đi chứ!"
"Tới đây!" Bạch Tiểu Thuần đắc chí rống to, nhìn mình đi tới đâu, người Không Hà Viện dạt ra tới đó, trong lòng vô cùng thích chí.
Không lâu sau, trên chiến trường Kim Đan, phe Nghịch Hà Tông cuối cùng cũng đã phát huy được ưu thế về số lượng, giành thế áp đảo, đánh cho tu sĩ Không Hà Viện trọng thương.
Tu sĩ Kim Đan bắt đầu mất mạng, tu sĩ của cả Không Hà Viện cũng dần phải lùi lại, khí thế yếu hẳn đi, không ngừng bị tu sĩ Kim Đan của Nghịch Hà Tông với số lượng áp đảo hơn hẳn đuổi theo, giết chết!
Tương tự, cuối cùng cũng có Thái Thượng Trưởng Lão Nghịch Hà Tông trở nên rảnh tay, xông vào trận chiến, khiến tu sĩ Nghịch Hà Tông Tứ Mạch phấn khởi, toàn lực công kích.
Lão giả nguyên anh sắp đạt thiên nhân của Không Hà Viện bi ai, hét to một tiếng, hất văng đám vây công Phong thần tử, Hàn Tông và Xích Hồn của Nghịch Hà Tông, chỉ vào Không Dong Tà Thụ.
"Thủ hộ sơn môn, mở tông môn đại trận!"
Một màn sáng màu xanh lục cực to từ cây Không Dong Tà Thụ bùng ra, bao phủ bốn phương, mang theo lực hút cực mạnh.
Lực hút kia nhằm vào tu sĩ Không Hà Viện, chỉ trong chớp mắt, tất cả tu sĩ Không Hà Viện đều được hút lên cây Không Dong Tà Thụ!
Trận pháp hoàn toàn phong bế Thông Thiên Hà, chặn đứt đường công kích của Nghịch Hà Tông!
Trận pháp này của Không Dong Tà Thụ chưa hoàn hảo, mà bị hai lỗ hổng to, một lỗ bên trái, một lỗ bên phải!
Hai lỗ hổng đó đã làm trận pháp bị yếu hẳn.
"Bỏ Thông Thiên Hà, tản vào rừng hai bên bờ sông, thực hiện trận chiến thứ hai... cùng giết vào... sơn môn Không Hà Viện!" lão tổ Hàn Tông quát to, Huyết Khê mạnh nhất và Đan Khê yếu nhất hợp vào với nhau, nhảy lên bờ trái, hai tông còn lại, nhảy lên bờ phải, cùng nhắm thẳng vào sơn môn.
Cuộc chiến trong rừng bắt đầu!
Trong rừng cây cối rậm rạp, không thích hợp cho trận pháp Cự Nhân và với Huyền Khê Khôi Lỗi chiến đấu, thế nên trận chiến này, đều hoàn toàn dực vào sức mạnh cá nhân!
Tu sĩ Không Hà Viện vội vàng tản vào trong rừng, lập phòng tuyến cản lại.
Trên trời, Nguyên Anh chiến, lại diễn ra!
Trận này độ nguy hiểm cao, nên đa phần đệ tử nội môn đều ở lại thông thiên chiến thuyền, không tham gia chiến đấu.
Chỉ có tu sĩ Trúc Cơ trở lên mới có tư cách tham dự, vì hiện giờ không còn trận pháp bảo vệ, nếu lỡ bị thương thì e rằng khả năng tử thương nhất định sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Nhưng đây... chính là chiến tranh!
Để cổ vũ tinh thần, các lão tổ của Nghịch Hà Tông đã cho phép mọi chiến lợi phẩm thu hoạch được từ chiến đấu trong rừng sẽ hoàn toàn thuộc về cá nhân, không cần phải giao nộp cho tông môn!
Nhưng tuyệt đối nghiêm cấm không được tự giết lẫn nhau, nếu vi phạm sẽ bị trừng phạt rất nặng.
Trận pháp hóa thân của Bạch Tiểu Thuần cũng tan vỡ, chín người tản ra, tự mình xông vào rừng.
Bạch Tiểu Thuần nhìn khu rừng trước mặt, theo hắn thấy, khu rừng này rất giống khu rừng ở Lạc Trần Sơn Mạch.
"Ta là người quan trọng, nhất định là có người âm thầm bảo vệ cho ta..." Bạch Tiểu Thuần tự động viên bản thân, vỗ vào túi trữ vật, trong tay xuất hiện rất nhiều Phù Lục, hắn dán hết phù lục lên người, quanh người hắn lập tức xuất hiện cả trăm màn sáng chất chồng lên nhau, số lượng nhiều tới mức đếm không nổi.
Làm xong, Bạch Tiểu Thuần mới phóng vào rừng, mục tiêu là sơn môn Không Hà Viện xa xa.
Trong rừng ẩm ướt, những tiếng kêu thảm thiết vang khắp xung quanh, có của Không Hà Viện, cũng có của Nghịch Hà Tông, Bạch Tiểu Thuần đang bay bỗng nhiên ngừng lại, né sang bên, ngay tại chỗ cũ của hắn xuất hiện bốn tu sĩ Trúc Cơ Không Hà Viện, hai người xuất chưởng đánh thẳng vào chỗ hắn vừa mới đứng.
Hai người còn lại, thì đánh vào màn sáng bảo vệ trên người hắn.
Một số màn sáng bị đánh vỡ, nhưng số còn lại rất nhiều, tạo sức bắn ngược làm hai tu sĩ Trúc Cơ kia đều bị hất lùi, khí huyết nhộn nhạo, Bạch Tiểu Thuần hét lớn một tiếng, tông thẳng vào một tu sĩ.
Tu sĩ kia kêu lên thảm thiết, máu tươi phun ra, nội tạng vỡ vụn, bị hất văng ra ngoài hơn mười trượng, nhìn là biết không sống nổi.
Tay phải Bạch Tiểu Thuần hóa thành màu đen, hút lấy tu sĩ thứ hai, bóp mạnh vào cổ.
Toái Hầu Tỏa!
Tu sĩ kia mở to mắt, khí tuyệt bỏ mình!
Hai người còn lại vội lùi nhanh, họ vốn nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần nên định cùng nhau xông tới giết, không ngờ Bạch Tiểu Thuần không có trận pháp hóa thân bảo vệ mà lại mạnh khủng bố đến như vậy!
Nhưng Bạch Tiểu Thuần đã giơ tay lên, ngưng tụ huyết khí, chém mạnh một cái, một lưỡi đao huyết quang to cả mười trượng được ngưng tụ ra, lướt qua một đường.
Hai tu sĩ kia không thể tin được cúi đầu xuống nhìn, cơ thể họ đã bị chém thành hai đoạn!