Chương 349: Một bức thư tình
Dịch giả: Tiểu Băng
Nghiên cứu cẩn thận Hàn Môn Dưỡng Niệm Quyết và Bất Tử Cân xong, trong lòng Bạch Tiểu Thuần tràn đầy chờ mong đối với tương lai, dù không biết bây giờ mình đã tăng lên được bao nhiêu thọ nguyên, nhưng nghĩ đến ít nhất cũng được hơn ngàn năm, trong lòng vô cùng kích động.
Hắn rất kiên nhẫn với sự buồn tẻ của việc tu hành, vừa tu Hàn Môn Dưỡng Niệm Quyết vừa thử tu Bất Tử Cân.
Về Bất Tử Cân, Bạch Tiểu Thuần ngẫm nghĩ rất lâu, sau đó quyết định tu ngón chân cái của chân trái trước.
"Tu từ đầu ngọn cây của cái cây là ổn thỏa nhất!" Bạch Tiểu Thuần gật gù, tưởng tượng mình giơ chân lên ỉn một cái cũng làm người ta bị thương kêu lên thảm thiết thì rất hài lòng, nghĩ mình quyết định thực không sai.
"Kẻ đần mới chọn ngón tay, ngón tay thì có gì lợi, người nào cũng đề phòng cái đó mà, tới lúc gặp nguy, đâu có dùng ngón tay bỏ chạy được. Nhưng ngón chân thì khác, chẳng những có thể xuất kỳ bất ý công kích, còn có thể ấn mạnh xuống đất, tăng tốc độ đào tẩu, chỉ cần mạng còn, thì cái gì cũng còn!" Bạch Tiểu Thuần cảm thấy mình thực là anh minh thần võ, không khỏi cảm khái, thực muốn soi gương sùng bái bản thân, nhưng nhìn quanh khắp, mới phát hiện ra trong động phủ mình không có cái gương nào.
"Sao lại thế được, sao lại không có gương!" Bạch Tiểu Thuần thực mất hứng, chợt nhớ ra trong túi trữ vật của mình, lúc đánh chết nữ tử của Không Hà Viện hình như trong túi trữ vật của nữ tử kia có một cái gương.
Thế là lại mở túi trữ vật, lấy ra một cái gương tròn bằng lòng bàn tay.
Bạch Tiểu Thuần ngắm nghía một lúc, trong lòng vui vẻ, gương này không phải gương thường, mà là một món pháp bảo, đương nhiên không thể bằng ba món pháp bảo của hắn, nhưng cũng có thể hình thành một cái pháp thân.
Chỉ có điều Pháp Thân không có sức chiến đấu, mà chỉ thuần để làm mê hoặc, đánh lừa mà thôi.
"Coi như cũng được." Bạch Tiểu Thuần vuốt tấm gương, sau một lúc lâu bỗng khẽ di một tiếng, cầm gương sát lại nhìn thật kĩ, mở ra con mắt thứ ba.
ạch Tiểu Thuần nhìn một lúc, đóng mắt thứ ba lại, ngẫm nghĩ.
"Cái này e là cô gái kia cũng không biết, công dụng lớn nhất của cái gương này không phải là tạo pháp thân, mà là dưỡng hồn!" Bạch Tiểu Thuần rất ngạc nhiên, vì qua Thông Thiên Pháp Nhãn, hắn cảm nhận được trong gương có một dạng chấn động tương tự với mặt nạ thần bí, dù chất liệu khác nhau, nhưng công dụng thì cơ bản giống nhau.
Bạch Tiểu Thuần bỏ gương qua một bên, tiếp tục tu hành.
Nửa tháng trôi qua, một đêm, Bạch Tiểu Thuần đang tu hành, bỗng cả người hắn sởn da gà, hắn mở bừng mắt. Mặt đất quanh hắn lại xuất hi65n gợn sóng, những gợn sóng này xuất hiện tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã bao phủ cả động phủ, khí tức băng hàn bao phủ bốn phương, hoàn toàn cách biệt động phủ với thế giới xung quanh.
Trong túi trữ vật lại lóe ánh sáng đỏ, mặt nạ lại bay ra, một giọng nói tang thương, vội vã vang lên.
"Đừng..."
Bạch Tiểu Thuần không chút chần chừ, đối phương chỉ mới kịp nói có một chữ, hắn đã lôi ra cả đống phù văn, ném hết ra.
Từ trong mặt nạ vang lên tiếng quát vang, nhưng sau đó nhanh chóng im bặt, mặt nạ rơi xuống đất, gợn sóng trên mặt đất cũng biến mất.
Hồn Dạ Táng giả lại bay ra, run rẩy vì sợ.
"Thôi chết, họ lại tới nữa!"
"Làm sao bây giờ, chúng ta nên làm cái gì bây giờ..."
Bạch Tiểu Thuần cũng rất sợ, vừa rồi nếu hắn chậm một tí, nơi này mà bị cách ly hoàn toàn, thì e hắn sẽ gặp nguy hiểm.
"Âm hồn bất tán!!" Bạch Tiểu Thuần nghiến răng.
"Giả Dạ Táng, ta đổi nơi ở khác cho ngươi, ngươi phải phối hợp với ta, nếu không ta sẽ ném cả ngươi lẫn mặt nạ vào trong Thông Thiên Hà cho cá ăn!"
Dạ Táng giả run rẩy, định nói gì đó, nhưng nhìn bộ dáng hung thần của Bạch Tiểu Thuần thì im bặt, hoảng sợ gật đầu.
"Ta không tin, ngay cả lão con thỏ ta còn chỉnh được, không lẽ không chỉnh được cái mặt nạ nho nhỏ này!" Bạch Tiểu Thuần cười khẩy, lấy gương ra, hai tay bấm quyết, chỉ vào mặt nạ, Dạ Táng giả kêu lên đau đớn, bị Bạch Tiểu Thuần trừng mắt, lập tức che miệng, không dám kêu nữa.
Bạch Tiểu Thuần hết sức chăm chú, mở ra con mắt thứ ba.
Dưới Thông Thiên Pháp Nhãn, hắn nhìn thấy một sợi sáng vàng như một sợi tơ ẩn hiện, nối liền hồn Dạ Táng giả và mặt nạ.
Bạch Tiểu Thuần vung tay chém mạnh vào sợi tơ!
"Đứt!"
Sợi tơ rung lên, nó rất dẻo, vốn khó mà chặt đứt được, nhưng bị khí tức Thiên Đạo tác động, nó không duy trì được lâu thì bị tan ra, đứt đôi!
Dạ Táng giả đã thoát khỏi mặt nạ, nhưng ngay lập tức, hình như trong hư vô xuất hiện một lực hút, hút hắn đi.
Dạ Táng giả kêu váng lên, Bạch Tiểu Thuần sững người, vội chộp lấy cái gương tròn ngay đó ném ra, hút hồn Dạ Táng giả vào trong gương.
Bạch Tiểu Thuần thở hồng hộc, nhìn chằm chằm vào mặt nạ, lấy hết phù văn ra, dán cả lên mặt nạ, thi triển tất cả những cấm chế ít ỏi mà hắn biết tầng tầng đánh lên mặt nạ, lại còn đóng thêm lạc ấn, mới thấy yên tâm.
"Để xem mi còn tác quái được nữa không!" Bạch Tiểu Thuần đắc ý, cất mặt nạ đi, cảm thấy mỹ mãn, tiếp tục tu hành.
Lại qua nửa tháng, trong nửa tháng này, mặt nạ không hề tác quái, Bạch Tiểu Thuần tu hành cũng đã có tăng tiến, thậm chí còn rút ra được thời gian đi nghiên cứu Nghịch Hà Đan.
Nửa tháng sau nữa, Bạch Tiểu Thuần thật sự là ngồi không yên.
"Ta cũng đã Kim Đan rồi, rất lợi hại rồi, phải tu luyện kết hợp với hưởng thụ nhàn hạ, không thể lúc nào cũng chăm chăm tu luyện." Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng thấy có lý, vì vậy chấm dứt bế quan, mở động phủ, đi ra ngoài.
Hít thở không khí trong lành, Bạch Tiểu Thuần nhìn quanh, chắp tay sau lưng đi dạo lung tung.
"Lâu rồi không gặp Tống tỷ tỷ, nhớ thật a..." Bạch Tiểu Thuần vừa nghĩ tới dáng vẻ nóng bỏng của Tống Quân Uyển, trong lòng nóng lên, quyết định đi tìm Tống Quân Uyển.
Đi ngang qua Huyền Khê Nhất Mạch, bỗng từ trong Huyền Khê Nhất Mạch một nữ đệ tử rất xinh đẹp chạy ra, mặt đỏ bừng, chạy ào tới chỗ Bạch Tiểu Thuần, cắn cắn môi, ngượng ngùng đưa cho Bạch Tiểu Thuần một tờ giấy.
Tu sĩ giao tiếp với nhau đều dùng ngọc giản, kiểu viết giấy tay đưa nhau này không còn thấy mấy, thế nên Bạch Tiểu Thuần ngây ra, cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay, thấy mặt ngoài vẽ một hình trái tim...
" Đây là..." Bạch Tiểu Thuần mở to mắt, người run lên vì kích động.
"Thư tình!!!"