Chương 381: Đến bước đường cùng
Dịch giả: Tiểu Băng
"Thiếu tổ..." Thần Toán Tử đứng dậy nhìn Bạch Tiểu Thuần, chần chừ nhưng vẫn nói.
"Thiếu tổ, ta... Cũng muốn đi, nếu húng ta đều ở đây sẽ rất khó giải quyết vấn đề sinh tồn, ngươi xem..."
Bạch Tiểu Thuần thấy ai cũng mưu đường ra, thì sốt ruột.
"Các ngươi đừng đi, các ngươi là người hộ đạo của ta, là ta dẫn các ngươi tới đi, các ngươi rời đi, ta phải làm sao..." Bạch Tiểu Thuần vội la lên, hắn bây giờ chẳng còn linh thạch, mọi người mà đi, hắn sẽ rất tổn thương.
"Các ngươi là ta dẫn tới, các ngươi phải nuôi ta chứ..." Bạch Tiểu Thuần ý muốn giữ lại, Tống Khuyết hừ một cái, vô tình quay người đi. Hắn định đi làm nhiệm vụ, đi tự nuôi sống bản thân, nhanh chân bước vội ra ngoài.
"Khuyết nhi..." Bạch Tiểu Thuần vội kêu với theo, Thần Toán Tử dợm chân cũng đi, Bạch Tiểu Thuần túm ngay lấy tay hắn.
"Thần Toán Tử, sau này ta không gọi ngươi Hừ Hừ Tử nữa, ngươi đừng đi..." Bạch Tiểu Thuần đáng thương nhìn Thần Toán Tử.
"Thiếu tổ, ta cũng không có cách, lúc đó chúng ta đâu ai ngờ đến Tinh Không Đạo Cực Tông lại sinh tồn khó như vậy... Ta sẽ đi ra ngoài làm thầy tướng số, tìm cơ hội sống sót..." Thần Toán Tử trong lòng tức giận, nhớ Nghịch Hà Tông vô cùng, hận Bạch Tiểu Thuần kéo mình vào hố lửa, nên vô tình hất tay áo, đi ra ngoài.
"Các ngươi thực quá đáng!" Bạch Tiểu Thuần nổi giận, hai người này quả là không có đạo nghĩa, sao hai người không đi sớm mấy ngày trước đi, chờ tới bây giờ linh thạch hết mới đi!
Trần Mạn Dao khẽ ho, đứng lên nhìn hắn, thở dài.
"Đều tại ta không suy nghĩ chu đáo, thiếu tổ... ta phải đi tìm người quen, nếu có duyên, chúng ta sẽ gặp lại trên cầu vồng." Trần Mạn Dao nói xong, không đợi Bạch Tiểu Thuần trả lời, đã bay ra.
Bạch Tiểu Thuần run lên vì giận, Trần Mạn Dao này là chủ động tới tìm hắn, xin hắn dẫn theo, thế mà bây giờ… thấy Hứa Bảo Tài và Trương Đại Bàn vẫn còn, đáy lòng hắn vẫn còn chút an ủi.
"Hừ, họ muốn đi thì đi đi, vẫn còn Đại sư huynh và Tiểu Bảo hai người có nghĩa khí, các ngươi yên tâm, ta..." Bạch Tiểu Thuần đang định lên gân, Hứa Bảo Tài lúng túng đứng lên.
"Thiếu tổ, ta..."
"Ngươi làm gì, mau ngồi xuống." Bạch Tiểu Thuần giật thót, phải cản nhanh! nhưng Hứa Bảo Tài đã quyết ý, giọng cầu khẩn muốn khóc.
"Thiếu tổ, ngươi cho ta đi đi, ta... Ta không muốn bị đói a, ngươi nhìn ta đi, ta đã là người yếu nhất trong đám, ta muốn da bọc xương luôn, ta lo nếu cứ này, ta sẽ trở thành tu sĩ đầu tiên bị chết đói."
"Ngươi đại từ đại bi, thả ta đi đi."
"Thiếu tổ, ngươi cho ta đi đi..." Hứa Bảo Tài buồn rười rượi, kéo áo Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần bi phẫn nhìn Hứa Bảo Tài nửa ngày, thở dài một tiếng.
"Người có chí riêng, ngươi muốn đi... thì đi đi!"
"Đa tạ thiếu tổ!!" Hứa Bảo Tài cảm động, bay nhanh ra khỏi linh trạch, thấy Thần Toán Tử còn đứng cách đó không xa, hai người nhìn nhau cười.
" Tống Khuyết kia cao ngạo, không biết ứng biến, chắc bây giờ đói tới khó chịu lắm, chỉ có hai ta, rốt cuộc cũng thoát khỏi ma trảo, hà hà." Thần Toán Tử đắc ý cười, móc túi trữ vật lấy linh thực, ném vào trong miệng.
"Nhưng chúng ta làm vậy hình như cũng không tốt lắm, dù sao thân phận của chúng ta cũng là người hộ đạo." Hứa Bảo Tài ngần ngừ, nhưng cũng móc túi trữ vậy, lấy linh thực ra ăn.
Rõ ràng hai người chẳng hề thiếu đồ dự trữ, mấy ngày nay đều là do Bạch Tiểu Thuần bỏ tiền ra mua cho mà.
"Đành chịu thôi, nếu không nhất định sẽ chết đói, hơn nữa với thủ đoạn của thiếu tổ, chúng ta không cần phải lo lắng, mọi người phải lo nuôi mình cho tốt trước đã, sau này gặp lại nhau trên cầu vồng là được." Thần Toán Tử tự an ủi.
Hai người nói thêm môt lúc, mới chia tay, tự đi kiếm sống.
Trong linh trạch chỉ còn Bạch Tiểu Thuần và Trương Đại Bàn, Trương Đại Bàn thở dài, nhắm mắt ngồi xuống.
Bạch Tiểu Thuần rất tức giận, nhưng không có cách, thấy Trương Đại Bàn vẫn ở bên mình, trong lòng hắn rất cảm động, nhưng sau một ngày nữa, Trương Đại Bàn rốt cuộc nhịn không được, tới xế chiều, đi tới chỗ Bạch Tiểu Thuần.
"Cửu Bàn..."
"Đại sư huynh ngươi..." Bạch Tiểu Thuần hết hồn.
"Cửu Bàn, không phải là Đại sư huynh mặc kệ ngươi, thật sự nếu cứ thế này, tự ngươi cũng khó sống, ta sẽ ra ngoài kiếm việc luyện linh, Cửu Bàn ngươi yên tâm, chờ Đại sư huynh ta phát đạt, nhất định sẽ quay về tìm ngươi, nuôi ngươi!" Trương Đại Bàn dứt khoát.
Hắn vỗ vai Bạch Tiểu Thuần, đi ra linh trạch...
Trong linh trạch chỉ còn Bạch Tiểu Thuần đứng ngơ ra cả nửa ngày, sau đó thở dài thở ngắn.
"Đi, ai cũng đi hết i..." Bạch Tiểu Thuần ủ rũ, quay về phòng ngồi xuống, lại thấy đói.
"Ta nên làm gì bây giờ a... đói quá." Bạch Tiểu Thuần thấy trời sắp tối, linh thạch lại chẳng còn bao nhiêu, bèn đi mua thêm ít đồ ăn, tới xem bảng nhiệm vụ do đệ tử áo đỏ ban bố.
Mọi nhiệm vụ đều có nguy hiểm, dù với tu vi kim đan của hắn, chưa chắc đã gây ra được sóng gió gì, nhưng những nhiệm vụ này ban thưởng quá ít.
Bạch Tiểu Thuần tính, với tiêu hao của bản thân, nếu muốn sống, mỗi ngày đều phải hoàn thành nhiệm vụ, vì tu vi kim đan tiêu hao nhiều hơn người khác rất nhiều.
Song nhiệm vụ có thưởng cao, thì cũng nguy hiểm nhiều hơn.
Bạch Tiểu Thuần nhìn sau cả ngày, cũng không nghĩ ra được cái gì, than thở trở lại linh trạch, lúc này Tiểu Ô Quy cũng đã tỉnh, từ trong túi trữ vật leo ra, hồ nghi nhìn Bạch Tiểu Thuần, hình như cảm thấy kinh ngạc vì sao mình lại ngủ lâu như vậy, Bạch Tiểu Thuần không có tâm tư để ý tới nó, có lẽ vì thái độ ấy nên lại làm Tiểu Ô Quy không nghi ngờ gì hắn, nhìn nhìn một hồi lại thụt trở vào.
Lại qua vài ngày nữa, Bạch Tiểu Thuần nhiều lần ra ngoài, tìm cách mưu sinh, để giảm bớt tiêu hao, hắn đành áp chế tu vi.
Nhưng những cách hắn nghĩ ra để kiếm ăn thì đều đã có người làm, những nhiệm vụ lại càng giành nhau.
Cuối cùng hắn đã hiểu vì sao lúc mới tới đây, thấy tu sĩ trong thành đều gầy còm, xanh xao vàng vọt... ấy là vì ai cũng giống hắn, phải áp chế tu vi, áp chế tới mức trở thành bản năng.
"Ta đường đường Kim Đan tu sĩ, chẳng lẽ đói chết ở đây!!" Bạch Tiểu Thuần bi thương, nhưng mà đói không chịu nổi, mắt muốn nở hoa, linh thạch đã hết sạch, đồ ăn chẳng còn mấy, nếu cứ thế, chắc phải ăn tới linh thảo.
"Không được... Chết tiệt, Tinh Không Đạo Cực Tông quá tà môn, quá hà khắc với đệ tử, ta là kim đan, mà họ không sợ ta chết đói sao!!" Bạch Tiểu Thuần phiền muộn, hắn cũng ngờ việc giết người, nhưng hắn thăm dò được, ở đây cấm việc này, nếu không sẽ bị pviên vô cùng nặng nề, nên đành bỏ qua.
"Thôi, đành dùng cái ta am hiểu nhất, ta phải luyện dược!"