Chương 826: Ta đi trước... Hư...
Trái tim Bạch Tiểu Thuần rung động mạnh, hắn nhìn thấy hơn một ngàn thi thể... Những thi thể này không ngoài dự tính, tất cả đều bị hút thành thây khô, trên lưng những thi thể đều có một người giấy.
Những người có giấy đang ngủ sau, có đang hấp thu, nhất là không ít thi thể không phải một người giấy, mà là bảy tám người giấy.
Làm Bạch Tiểu Thuần sợ hãi nhất khi nhìn thấy một Luyện Hồn Sư áo xám, trên thân người này có vài chục người giấy, bọn chúng đang hấp thu sinh mệnh người này.
Luyện Hồn Sư vẫn chưa tử vong, thậm chí thần trí chưa biến mất, càng như vậy ánh mắt hắn càng tuyệt vọng, Bạch Tiểu Thuần lại lo lắng không thôi.
- Nơi này là hang ở người giấy
Bạch Tiểu Thuần bị dọa toàn thân run rẩy, hắn đếm sơ đám người giấy nơi đây chừng hai ngàn, hắn khóc không ra nước mắt, không nghĩ tới mình chạy tới chạy lui vẫn chạy tới hang ổ người giấy.
- Đừng nhìn ta, không nhìn thấy ta...
Bạch Tiểu Thuần khắc chế run rẩy, hắn sợ bị đám người giấy chú ý tới, hắn cảm giác mình không nên quấy rầy chúng ăn cơm, vì vậy rón ra rón rén chậm rãi lui ra phía sau.
Nhưng tại Bạch Tiểu Thuần rời khỏi chừng năm sáu bước, đột nhiên một người giấy trong mấy chục người giấy dán lên người Luyện Hồn Sư nghe được cái gì đó, nó ngẩng đầu lên nhìn chung quanh, lập tức nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, người giấy gặp Bạch Tiểu Thuần liền dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn hắn, nó ngoắc ngoắc Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần dừng bước, hắn sợ đến mức hồn phi phách tán, không ngừng nuốt nước bọt, cũng mở to mắt trừng người giấy, Bạch Tiểu Thuần run rẩy nâng tay phải lên đặt bên miệng, lúc này làm động tác... Im lặng với người giấy.
Vừa thấy động tác này, người giấy sững sờ sau đó thật cúi đầu xuống, không quan tâm tới Bạch Tiểu Thuần, thần kinh Bạch Tiểu Thuần đang căng thẳng cũng buôn lỏng, không đợi Bạch Tiểu Thuần tiếp tục lui ra phía sau, đồng bạn bên cạnh người giấy kia phát hiện động tĩnh sau đó ngẩng đầu lên, bọn chúng đều nhìn Bạch Tiểu Thuần.
- Ta không phải cố ý quấy rầy các ngươi, các ngươi cứ ăn cơm đi, ta... Ta đi trước... Hư...
Bạch Tiểu Thuần sợ tới mức chảy nước mắt, hắn run rẩy giơ tay đặt bên miệng, không đợi hắn hư xong... Những người giấy này phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Âm thanh này có tác dụng trùng kích linh hồn, trong nháy mắt vang lên đánh thức hơn hai ngàn người giấy, bọn chúng ngẩng đầu lên và thét dài lao về phía Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần sợ hãi hồn phi phách tán, hắn kêu thảm thiết sau đó chạy như điên.
- Các ngươi chơi xấu ah, ta... Ta từng gặp đồng bạn của các ngươi, nó hư một cái ta không có vạch trần nó...
Bạch Tiểu Thuần khóc lóc kể lể sau đó chạy đi với tốc độ nhanh nhất, hắn bay đi thật xa.
Hơn hai ngàn người giấy đồng thời truy kích, lúc Bạch Tiểu Thuần và người giấy cùng biến mất trong thông đạo, nơi này trở nên yên tĩnh tịch mịch, có một đám sương mù xuất hiện nơi đây.
Sương mù bao phủ cả ngàn thi thể nằm trên mặt đất, những nơi đi qua các thi thể nhanh chóng hư thối, trong chớp mắt đã biến thành tro bụi.
Cho dù túi trữ vật và pháp bảo của bọn họ cũng không thể chịu nổi sương mù ăn mòn, sau khi biến mất sạch sẽ, đám sương mù dần dần ngưng tụ lại một chỗ, sau khi quay cuồng liền ngưng tụ thành một bóng người.
Lúc ngưng tụ triệt để đã hóa thành một người con gái thiên kiều bá mị, nàng che miệng cười khẽ, nụ cười quanh quẩn trong thông đạo, quỷ dị khó lường, bất kể người nào nghe cũng cảm thấy nội tâm sinh ra hàn ý.
Tóc dài đen bóng, dung nhan tuyệt mỹ, váy dài màu lam không thể che hết dáng người lồi lõm xinh đẹp, chính là... Công Tôn Uyển Nhi!
Nàng cười cười, tròng mắt thứ hai của nàng ngưng tụ thành một tiểu nữ hài đang cười tươi.
- Tiểu ca ca, không phải sợ, người ta đang chơi trốn tìm với ngươi đấy...
Giọng nói của nữ hài nhu hòa nhưng âm lãnh vô hạn, nàng tiến lên phía trước, trong nháy mắt hóa thành sương mù biến mất trong thông đạo.
Vào lúc này Bạch Tiểu Thuần không ngừng kêu thảm thiết, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng chảy xuống, hơn hai ngàn người giấy đuổi theo phía sau, hắn không dám chạy chậm chút nào, cho dù tốc độ Bạch Tiểu Thuần nhanh hơn nữa, cho dù vượt lên trước nhưng ánh mắt đám người giấy có một ít liên hệ kỳ dị nhắm vào Bạch Tiểu Thuần, cho nên Bạch Tiểu Thuần chạy nhanh bao nhiêu, bọn chúng nhanh bấy nhiêu.
Phát hiện việc này, Bạch Tiểu Thuần càng hoảng sợ, hắn không ngừng kêu thảm thiết và chạy nhanh như điên, hắn lấy một lọ linh dịch ra nuốt vào, hắn muốn bảo trì tốc độ kinh người của bản thân, lại qua nửa canh giờ hắn tuyệt vọng phát hiện những người giấy đã tiến gần lưng mình.
Thậm chí hắn cũng thi triển thần thông pháp thuật nhưng không có tác dụng, dù là hàn giới chi lực cũng không thể ảnh hưởng tới chúng, những người giấy này không bị thần thông ảnh hưởng, chỉ có Vĩnh Dạ Tán căng ra mới ngăn cản được một ít nhưng đám người giấy quá nhiều, hắn không thể ngăn cản toàn bộ.
Chỉ cần tốc độ hắn hơi chậm lại chúng sẽ gào thét xông lên.
Vừa nghĩ tới hơn hai ngàn người giấy cùng hấp thu sinh cơ và tu vi của mình, chỉ sợ qua mấy hô hấp sẽ hút hắn thành xương cốt, thân thể Bạch Tiểu Thuần run rẩy.
- Ta không có đắc tội các ngươi ah, cần gì đuổi theo ta như vậy?
Trong đầu Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới cảnh hơn hai ngàn người giấy dán vào người, hắn nghĩ tới bộ dạng mình sau khi biến thành xương khô, hắn càng sợ hãi.
Thậm chí hắn có ý định thi triển Thủy Trạch Quốc Độ xem có thể diệt sát đám người giấy này hay không, Thủy Trạch Quốc Độ quá tiêu hao linh lực, không tới mức vạn bất đắc dĩ, không đến bước đường cùng Bạch Tiểu Thuần sẽ không thi triển chiêu này.
Dù sao dùng linh lực thi triển Thủy Trạch Quốc Độ đủ cho hắn dùng tốc độ cao nhất liên tục trong một ngày.
- Đáng chết, chạy hơn một giờ nhưng đám người giấy vẫn truy kích, ta nên thử thi triển Thủy Trạch Quốc Độ!
Bạch Tiểu Thuần cắn răng một cái, hắn bảo trì tốc độ cực hạn của mình.
Thời gian trôi qua, lại qua một canh giờ, Bạch Tiểu Thuần tuyệt vọng, dọc theo con đường này hắn đồng thời phát hiện đám người giấy không chết không thôi với mình, Bạch Tiểu Thuần sắp phát điên, trong mắt xuất hiện tơ máu, vào lúc hắn muốn thi triển Thủy Trạch Quốc Độ, đột nhiên lúc này trước mặt hắn xuất hiện một thân ảnh, không chờ tới gần thân ảnh kia run rẩy, nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần tới gần, cũng phát hiện hơn hai ngàn người giấy sau lưng Bạch Tiểu Thuần.
Thân ảnh này hít sau một hơi, hắn không dừng lại chút nào, lập tức bỏ chạy.
Mặc dù hắn phản ứng nhanh nhưng Bạch Tiểu Thuần cũng nhận ra người này.
- Chu Nhất Tinh!
Bạch Tiểu Thuần sững sờ sau đó vui mừng như điên!
Bạch Tiểu Thuần vui mừng từ nội tâm, hắn nhìn thấy bóng lưng Chu Nhất Tinh, thậm chí có cảm giác gặp được cố nhân, phải biết rằng dọc theo con đường này hắn không gặp bất cứ người nào khác.
Lúc này hắn lại gặp Chu Nhất Tinh, Bạch Tiểu Thuần cảm giác hắn có duyên với Chu Nhất Tinh.
Vừa nghĩ tới mỗi lần gặp được Chu Nhất Tinh thì mình có thu hoạch, Bạch Tiểu Thuần kích động.
- Chu Nhất Tinh, ngươi đừng chạy, lần này ta không muốn cung của ngươi, ngươi giúp ta dẫn hơn hai ngàn người giấy đi là được, ngươi chính là phúc tinh của ta!
Bạch Tiểu Thuần kích động hô to.
---------------