Chương 910: Bạch Tiểu Thuần ta đơn thuần như vậy (Hạ)
- Một đám phế vật, Chu Vân Long ta hoành hành ở bên ngoài, ăn thịt đám người như các ngươi không biết bao nhiêu mà kể.
- Câm miệng!
Lúc này có lính canh ngục tiến lên bấm niệm pháp quyết điểm vào đầu lâu, màu sắc của đầu lâu không ngừng biến hóa, trong đó có hình ảnh tia chớp xuất hiện, tiếng nổ mạnh vang lên, toàn thân lão ma run rẩy.
- Nói, bảo tàng ở địa phương nào!
- Nói ra chúng ta cũng không tra tấn ngươi, ngươi không nói thì đứng trách chúng ta không khách khí.
- Chu tiền bối, ngươi cần gì phải như thế, đến nơi này cũng không ra được, những vật ngoài thân có ích lợi gì, không bằng nói ra mua bình an, như vậy ngươi có thể vượt qua quãng đời còn lại trong nơi này thật tốt.
Đám lính canh ngục đội chín hung thần ác sát, không ngừng sử dụng các loại thủ đoạn.
Có uy hiếp, có dụ dỗ, vừa đấm vừa xoa, yêu cầu bảo tàng gì đó, thậm chí đội trưởng bấm niệm pháp quyết tra tấn ép hỏi liên tục, chẳng qua người đội chín làm cái gì, Chu lão ma kêu thê lương thảm thiết nhưng sắc mặt dữ tợn không giảm đi chút nào, ngược lại càn rỡ đứng lên.
- Không nói đúng không, ta đến ép hỏi hắn!
Thanh niên mặt dài cười lạnh, hắn tiến lên đứng trước cửa tù.
Hắn vừa đi ra, các lính canh khác hưng phấn không nhỏ.
- Triệu Phong là tiên thủ của đội chín, hắn xuất thủ nhất định có thể cạy miệng lão ma.
- Không sai, lần này tám tiểu đội trước không thành công, nói không chừng Triệu Phong có thể làm!
Những người khác phấn khởi, ngay cả đội trưởng cũng chờ mong, Bạch Tiểu Thuần nhìn tất cả, hắn không hiểu tiên thủ trong miệng những người này là gì, cũng mơ hồ cảm thấy sở dĩ mặt dài có địa vị cao như thế, có lẽ chính là quan hệ với xưng hô tiên thủ gì đó, vì vậy cũng lưu ý nhìn sang.
Nhìn thấy mặt dài đi tới bên cạnh nhà tù, hai tay bấm niệm pháp quyết sau đó từng cây châm màu đen xuất hiện đâm thẳng vào người Chu lão ma, chui vào trong cơ thể, toàn thân Chu lão ma run rẩy, hắn kêu thảm thiết và gào rú liên tục.
Hắn gào thét nhưng ánh mắt đỏ rực như máu thần thái bướng bỉnh không biến mất chút nào, thậm chí gào từ dừng lại và thay thế bằng tiếng cười lớn.
- Đây là thủ đoạn của ngươi sao, lão phu từng nếm thử thủ đonạ của mấy tiên thủ khác rồi, mùi vị cũng không tệ lắm, không biết mùi vị của ngươi thế nào.
Thanh niên mặt dài nhìn thấy lão ma như thế, hắn tức giận không nhỏ, không ngừng bấm niệm pháp quyết ra tay độc ác, cho dù hắn dùng thủ đoạn thế nào, Chu lão ma cuối cùng vẫn cười dài, đám lính canh khác cũng tức giận, nhao nhao tiến lên trợ giúp.
Bạch Tiểu Thuần đứng bên ngoài nhìn tất cả, hắn ngây người nhìn đội chín không ngừng ép hỏi và giày vò đối phương, qua một ngày Chu lão ma thở hồng hộc, những người khác tiêu hoa không ít tinh lực nhưng không thể cạy miệng hỏi Chu lão ma bảo tàng ở nơi nào.
- Chết tiệt, gia hỏa này quá kín miệng!
Mọi người lui trở về, từng người bất đắc dĩ, ánh mắt mọi người đỏ rực nhìn Chu lão ma, hận không thể tiến vào cạy đầu Chu lão ma tìm đáp án, nhất là thanh niên mặt dài càng nghiến răng nghiến lợi.
- Vào lúc lão ma bị bắt tới đây, trên thân hắn trống rỗng, hắn nhất định giấu tài bảo cả đời của hắn vào nơi nào đó!
- Người này đã từng là Nguyên Anh Đại viên mãn, nửa bước Thiên Nhân, tung hoành sáu mươi năm, hắn diệt tộc không dưới hai mươi nơi, bảo tàng của hắn không ít.
Nhìn các đồng liêu bất đắc dĩ và không cam lòng, Bạch Tiểu Thuần do dự một lát sau đó lên tiếng hỏi một câu:
- Chúng ta... Chúng ta có thể sưu hồn mà.
Mọi người cười rộ lên, nhất là thanh niên mặt dài cười trêu tức và xem thường, nhìn Bạch Tiểu Thuần giống kẻ đần.
- Đối với ít người, sưu hồn hoàn toàn chính xác là có thể, phàm là người có tu vi cao, bọn họ dung hợp hồn và thân thể, có quá nhiều thủ đoạn phòng ngừa sưu hồn, cho nên có cưỡng ép sưu hồn cũng không có hiệu quả lớn.
Đội trưởng lắc đầu, giải thích một câu.
- Thời gian của chúng ta còn lại không tới hai ngày, nếu hai ngày này còn không lấy được bảo tàng, như vậy sẽ đổi thành đội thứ mười ép hỏi.
Nói qua xong hắn giải thích với Bạch Tiểu Thuần.
- Phạm nhân nơi này không phải tiểu nhân vật, trên người có không ít bí mật, tài phú cũng như thế, dựa theo quy củ ma lao chúng ta, tiểu đội nào hỏi ra, tiểu đội đó có thể tìm kiếm, dù vậy phải nộp lên một nửa, còn lại sẽ chia cho chúng ta.
Bạch Tiểu Thuần nghe đến đó liền bừng tỉnh đại ngộ, sau đó thấy mọi người nghỉ ngơi, lại thay đổi phương pháp ép hỏi, vào ngày thứ ba nhưng không ai có thể cạy miệng Chu lão ma, mọi người thở dài định buông tha.
- Mà thôi mà thôi, xem ra bảo tàng lão ma không thuộc về đội chín chúng ta rồi..
Đội trưởng cười khổ, hắn đang muốn dẫn đám người Bạch Tiểu Thuần quay về, đám lính canh ủ rũ nhìn về phía Chu lão ma với ánh mắt bất thiện.
Chu lão ma phun ra một ngụm nướt bọt đẫm máu, hắn cười ha hả trong ngục giam, ánh mắt nhìn vào người đội chín giống như đang nhìn con mồi cần ăn thịt.
- Đã sớm nghe nói người ma lao tàn nhẫn, không có người không thể cạy miệng, nhưng những ngày qua cũng chỉ đến thế là cùng.
Lời này làm đội chín cảm thấy biệt khuất.
- Chúng ta đi!
Đội trưởng nghiến răng, hắn gầm lên dẫn người rời đi.
Đúng lúc này Bạch Tiểu Thuần do do dự dự lên tiếng.
- Đội trưởng, nếu không ta thử một chút? Ta cảm thấy ta có chút tâm đắc vào đạo này.
Bạch Tiểu Thuần nhìn sang, thực tế hắn đã sớm kích động từ một ngày trước.
- Ngươi?
Thanh niên mặt dài Triệu Phong cười lạnh, hắn là tiên thủ nhưng không thể cạy mở Chu lão ma miệng, vả lại nghe nói tám tiên thủ trước cũng thất bại, nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần không biết tự lượng sức mình thì càng xem thường.
Vì vậy hắn không che dấu tâm tính của mình, trong mắt mang theo khinh thường và chán ghét như muốn mang mang biệt khuất từ chỗ Chu lão ma dời lên người Bạch Tiểu Thuần.
Lính canh ngục khác cũng cau mày, tuy biết Bạch Hạo lòng dạ độc ác nhưng chuyện giết người và dụng hình là hai chuyện khác nhau, đây là phạm trù khống chế nhân tâm, tuyệt đối không phải tu sĩ bình thường có thể làm được.
Nhưng Bạch Hạo lại nói bản thân có nắm chắc, mọi người cảm thấy không tin.
- Ngay cả tiên thủ Triệu Phong cũng không thể cạy miệng Chu lão ma, Bạch Hạo không biết lượng sức mình, phải biết rằng tra hỏi là một môn học vấn, không phải a miêu a cẩu nào cũng có thể làm được.
- Mặc dù ngươi bên ngoài có chút hung danh nhưng trong ma lao có người nào không phải hung danh hiển hách.
Lúc này một ít lính canh ngục không vui nhìn Bạch Tiểu Thuần, bọn họ nghĩ hắn dang mạnh miệng, mặc dù hắn không có nắm chắc quá lớn nhưng cũng là nắm chắc.
---------------