Chương 1029: Lão tử trở lại (Thượng)
Giọng điệu mang theo ủy khuất, càng có ý thảm thiết giống như nản lòng thoái chí, mất hết can đảm, nói xong hắn không nhìn Vô Thưởng Công, Bạch Tiểu Thuần bay ra xa xa, một đường bi phẫn đi xa, trong lòng của hắn còn nơm nớp lo sợ, sử dụng chiêu ám độ trần thương trước mặt trưởng bối của đám thiên kiêu làm hắn cảm thấy kích thích, cũng sợ người ta nhìn ra mánh khóe, nếu đám người kia điều tra ra, chỉ sợ sẽ tức điên lên.
Vô Thưởng Công sững sờ, sắc mặt cũng trầm xuống, thầm than một tiếng, ẩn ẩn đoán được Bạch Hạo bị khi dễ trong Luyện Hồn Hồ, hắn lắc đầu bất đắc dĩ, lúc này đuổi theo và cùng Bạch Tiểu Thuần rời đi.
Nhìn thân ảnh hai người rời đi, không ít người nơi này cười lạnh.
-Ta biết rõ vì sao Bạch Hạo là người đi ra đầu tiên rồi, chắc chắn trước đó hắn bị khi dễ rất thảm, không dám đi tranh đoạt, chỉ có thể trốn ở miệng Luyện Hồn Hồ, cho nên khi lối ra vừa xuất hêện liên lao ra ngoài.
-Bạch Hạo cũng không tầm thường, ta cho rằng hắn phải chết bên trong, sau khi trải qua giáo huấn, chỉ sợ cả đời này hắn phải cúi đầu xuống, ta đoán hắn bị giáo huấn rất thảm.
-Hắn còn sống đi ra ngoài, hẳn là thế tử không muốn trêu chọc Cự Quỷ Vương, nhưng chắc chắn giáo huấn Bạch Hạo không ít, không biết hắn trải qua bao nhiêu nhục nhã, xem đi, một lúc nữa mọi người sẽ biết.
Người hộ đạo chung quanh cười nói.
Cũng không nói hành động của Bạch Tiểu Thuần không chê vào đâu được, nguyên nhân căn bản nhất là điểm mù trong tư tưởng của mọi người, dù sao một người đấu trăm người, chênh lệch quá lớn.
Giọng điệu mang theo ủy khuất, càng có ý thảm thiết giống như nản lòng thoái chí, mất hết can đảm, nói xong hắn không nhìn Vô Thưởng Công, Bạch Tiểu Thuần bay ra xa xa, một đường bi phẫn đi xa, trong lòng của hắn còn nơm nớp lo sợ, sử dụng chiêu ám độ trần thương trước mặt trưởng bối của đám thiên kiêu làm hắn cảm thấy kích thích, cũng sợ người ta nhìn ra mánh khóe, nếu đám người kia điều tra ra, chỉ sợ sẽ tức điên lên.
Vô Thưởng Công sững sờ, sắc mặt cũng trầm xuống, thầm than một tiếng, ẩn ẩn đoán được Bạch Hạo bị khi dễ trong Luyện Hồn Hồ, hắn lắc đầu bất đắc dĩ, lúc này đuổi theo và cùng Bạch Tiểu Thuần rời đi.
Nhìn thân ảnh hai người rời đi, không ít người nơi này cười lạnh.
-Ta biết rõ vì sao Bạch Hạo là người đi ra đầu tiên rồi, chắc chắn trước đó hắn bị khi dễ rất thảm, không dám đi tranh đoạt, chỉ có thể trốn ở miệng Luyện Hồn Hồ, cho nên khi lối ra vừa xuất hêện liên lao ra ngoài.
-Bạch Hạo cũng không tầm thường, ta cho rằng hắn phải chết bên trong, sau khi trải qua giáo huấn, chỉ sợ cả đời này hắn phải cúi đầu xuống, ta đoán hắn bị giáo huấn rất thảm.
-Hắn còn sống đi ra ngoài, hẳn là thế tử không muốn trêu chọc Cự Quỷ Vương, nhưng chắc chắn giáo huấn Bạch Hạo không ít, không biết hắn trải qua bao nhiêu nhục nhã, xem đi, một lúc nữa mọi người sẽ biết.
Người hộ đạo chung quanh cười nói.
Cũng không nói hành động của Bạch Tiểu Thuần không chê vào đâu được, nguyên nhân căn bản nhất là điểm mù trong tư tưởng của mọi người, dù sao một người đấu trăm người, chênh lệch quá lớn.
Ngay cả lão giả thành Cửu U và bà lão thành Linh Lâm cũng nam tử trung niên thành Khôi Hoàng cũng không quan tâm tớ Bạch Tiểu Thuần rời đi.
Ánh mắt của mọi người nhìn sang hướng Luyện Hồn Hồ, tiếp tục chờ đợi, lúc này đã qua một nén nhang, có người cảm thấy không tốt, lại nghĩ có lẽ bên trong đang tranh đoạt, hiện tại có lẽ là lúc kịch liệt nhất liền an ổn lại.
Vào lúc này tại một khu vực ngoại vực, tốc độ của Bạch Tiểu Thuần càng lúc càng nhanh, Vô Thường Công ở ngay bên cạnh, thấy Bạch Tiểu Thuần như thế, đang muốn mở miệng thì Bạch Tiểu Thuần thấp giọng nói ra.
- Vô Thường lão ca, nhanh chóng xuất Quỷ Vương Chu đi!
Ngữ khí mang theo rung động, có thể thấy được Bạch Tiểu Thuần đang khẩn trương, điểm này làm Vô Thường Công sững sốt.
- Xảy ra chuyện gì?
Vô Thường Công lập tức vận dụng Quỷ Vương Chu, Bạch Tiểu Thuần nhảy lên sau đó thở ra, cũng thúc dục.
- Chạy mau!
Vô Thường Công mở to mắt nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, trái tim của hắn đập mạnh, thậm chí mí mắt cũng bắt đầu nhảy vài cái, trong giây lát hắn nhớ tới một loại chuyện trong thành Cự Quỷ, nhớ lại từng tai họa trong đó, sau lưng hắn mát lạnh, ẩn ẩn hiêu ra cái gì, sắc mặt biến hóa rất đặc sắc, cũng không do dự chút nào, hắn vận chuyển tu vi rót vào trong Quỷ Vương Chu phá không bay xa.
Trên đường đi, Vô Thường công nhiều lần muốn há mồm hỏi, hắn có cảm giác không tốt, do dự một lúc liền dò xét Bạch Tiểu Thuần một phen.
Nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần bên cạnh có sắc mặt tái nhợt, giống như kinh nghi bất định, thỉnh thoảng quay đầu nhìn ra sau lưng, dường như cảm thấy tốc độ quá chậm còn thường xuyên thúc giục chính mình.
Tất cả những điểm này làm trái tim Vô Thường Công đập loạn.
- Chẳng lẽ gia hỏa này lại làm chuyện gì?
Vô Thường Công càng kinh hãi, hắn toàn lực thúc dục Quỷ Vương Chu, tốc độ cho Quỷ Vương Chu nhanh hơn.
- Rốt cuộc ngươi đã làm cái gì?
Sau nửa ngày như thế, Vô Thường Công cũng hỏi thăm.
- Cũng không có gì, ta chỉ trói tất cả mọi người ném vào đây mà thôi.
Bạch Tiểu Thuần ho một tiếng, mặc dù lúc này nghĩ mà sợ nhưng lại là thời khắc khoe khoang, hắn tự nhiên phỉa ngẩng đầu lên, phong khinh vân đạm nói một câu.
- Cái gì? Ngươi trói tất cả mọi người?
Cho dù Vô Thường Công là Thiên Nhân cung cảm thấy đầu óc rung động rất mạnh, hắn há hốc mồm, sau đó hít sâu một hơi, không dám tin nhìn Bạch Tiểu Thuần, không tự nhìn túi trữ vật của Bạch Tiểu Thuần, da mặt co rúm.
- Ngươi... Ngươi...
Vô Thường Công hít thở không thuận, sau nửa ngày nói không nên lời, hắn hiểu việc này lớn tới mức không thể hình dung, hắn lập tức dùng tất cả tiềm lực, tu vi dung nhập vào trong Quỷ Vương Chu, từ đó gia tăng tốc độ Quỷ Vương Chu lên cực hạn.
Tiếng nổ vang lên...
Vào lúc Bạch Tiểu Thuần và VôThường Công toàn lực thúc dục Quỷ Vương Chu bay về hướng thành Cự Quỷ, bên ngoài Luyện Hồn Hồ, những người hộ đạo không thấy thiên kiêu của nhà mình đi ra thì khó hiểu.
Nhất là lão giả tới từ thành Cửu U kia, hắn cau mày nhìn áng Luyện Hồn Hồ, trong mắt xuất hiện hào quang thâm thúy, tuy hắn là Thiên Nhân nhưng Luyện Hồn Hồ quá kỳ dị, dùng tu vi của hắn không thể nhìn thấu thiên địa bên trong Luyện Hồn Hồ.
Bên cạnh hắn, bà lão hộ đạo của Hứa San càng sốt ruột, khi nàng đi tới Luyện Hồn Hồ, khi thì quay đầu nhìn sang hướng Bạch Tiểu Thuần rời đi, sắc mặt khó hiểu càng ngày càng mạnh.
- Thời gian đã qua một nửa... Tại sao chưa ra?
- Cho dù bọn họ còn tranh đoạt không kịch liệt tới mức như vậy, cũng biết một khi qua một giờ, Luyện Hồn Hồ sẽ đóng và không thể ra được.
- Chẳng lẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn? Không có khả năng ah...
Chẳng những hai tên Thiên Nhân nghi hoặc, người hộ đạo chung quanh cũng cảm thấy bất an, từng ánh mắt bất an nhìn sang Luyện Hồn Hồ, thời gian lại trôi qua, tâm tình của bọn họ càng lo nghĩ, thật sự là những thiên kiêu này cực kỳ nhân tài địa vị cao trong thế lực của bọn họ.
Dù sao những người này đều là con cháu quyền quý, chẳng những địa vị cao, thân phận cao quý, ngay cả tư chất và tu vi cũng không tầm thường, thậm chí có không ít là thế hệ nổi dah trên tấm bia đá Minh Hoàng.
Đối với Man Hoang mà nói, những người này chính là người nổi bật đời kế tiếp, tương lai có thể xác định, nhất định chính là lực lượng trung kiên của Man Hoang, nhất là những người nổi bật trong đó chính là hạt giống Thiên Nhân, thậm chí một số năm sau tấn chức Bán Thần cũng không phải không có khả năng.
Phàm là người nào trong số những người này có chuyện ngoài ý muốn, đối với Man Hoang mà nói nó sẽ là chấn động nhỏ, nếu như ngoài ý muốn nổi lên có hơn mười người vẫn lạc, như vậy chấn động sẽ tăng lên gấp mười lần.
Việc này quá to lớn, cho dù ba đại Thiên Vương cũng không gánh nổi trách nhiệm như vậy, chẳng khác gì đối nghịch với tất cả mọi người.
Nghĩ tới đây, tâm thần bọn họ càng bất an, nhất là trong đó còn có Nhị hoàng tử, còn có Trần Mạn Dao, nam tử trung niên tới từ thành Khôi Hoang cũng sợ hãi.