Chương 1116: Bản quan thích trồng hoa
Người áo đen cúi đầu nhìn Bạch Tiểu Thuần, trầm ngâm một chút rồi nhàn nhạt nói:
- Nếu như hắn còn ở trong Thiên Hầu Tháp thì chỉ một ý niệm trong đầu liền có thể tự bạo. Đại Thiên Sư đã lệnh cho lão phu phải bắt người này lại cho nên lão phu nhất định phải bắt sống hắn.
- Nếu nói cướp công....Vậy lão phu cũng tặng cho ngươi một lần tạo hóa.
Hắn nói rồi nâng tay phải chỉ xuống Lý gia. Một cơn phong bạo quét qua, trận pháp Lý gia vốn đã suy yếu vì thủng vỡ một bộ phận, lúc này vỡ vụn phạm vi lớn rồi tan rã hoàn toàn.
Ầm! Ầm!
Trận pháp bị hủy khiến tộc nhân Lý gia bị cắn trả, phun máu tươi. Khói độc nồng đậm quanh quẩn bị lão giả áo đen phẩy tay một cái biến thành hàng nghìn sợi tơ đen lao đến một binh sĩ hắc giáp tu vi Nửa bước Thiên Nhân.
Thân thể Hắc Giáp này bắt đầu run rẩy kịch liệt, thân thể rạn nứt như sắp hỏng nhưng tốc độ hấp thu không giảm bớt mà còn nhanh hơn, thậm chí mỗi một lỗ chân lông trên cơ thể hắn đều có sợi tơ đen đang chui vào.
Chốc lát sau, thi khôi hắc giáp đột nhiên ngẩng đầu phát ra tiếng gào rú, tu vi ầm ầm bộc phát vượt ra khỏi cảnh giới Nửa bước Thiên Nhân, muốn đột phá lên cảnh giới tiếp theo.
Khí thế kinh thiên động địa liên tiếp dâng trào oanh động cả trời xanh. Đáng tiếc....lượng khói độc của trăm vạn Phụ Nhân Tâm vẫn chưa đủ nên tốc độ đột phá dần chậm lại rồi dừng hẳn. Mặc dù thi khôi này chưa đột phá thành công nhưng cũng tiếp cận rất gần đến Thiên Nhân cảnh!
Đã đủ để áp chế hết thảy Nửa bước Thiên Nhân!!
Một màn này khiến cho Bạch Tiểu Thuần trợn tròn mắt, yết đầu ực ực lên xuống. Mặc dù hắn nhìn ra được việc đề cao tu vi của thi khôi này không phải vĩnh hằng, chỉ trong thời gian nhất định mà thôi nhưng vậy cũng đã đủ kinh hãi.
- Đây đều là những quái vật gì thế....
Một màn trước mắt đã vượt ra khỏi tưởng tượng của Bạch Tiểu Thuần. Hắn cảm thấy không còn cách nào để hình dung về Thi Khôi hắc giáp này ngoài hai từ "Quái vật"
- Mười vạn hắc giáp....Nếu như kẻ nào cũng như thế này thì chẳng phải là....có thể thôi phát ra mười vạn Thiên Nhân, mười vạn Bán Thần hay sao....Sao có thể!!!
Ý nghĩ đáng sợ này khiến Bạch Tiểu Thuần cảm thấy thế giới như đang đùa giỡn mình. Hắn cảm thấy Man Hoang cường đại đến không thể tưởng nổi.
Bạch Tiểu Thuần hít sâu, lập tức nhận ra những thi khôi hắc giáp này nhất định là phải có một sơ hở thật lớn! Mà khuyết thiếu tài nguyên chỉ là điểm đầu tiên!
- Đây chính là thực lực của Khôi Hoàng Triều còn lưu lại....Đáng tiếc, lại có khuyết điểm chí mạng!
Ngữ khí của lão giả áo đen vừa tự hào vừa có chút tiếc nuối, khẽ lắc đầu rồi nhoáng cái biến mất.
Tim Bạch Tiểu Thuần đập thình thịch, ngẩn ngơ nhìn thi khôi đã tiếp cận Thiên Nhân kia, càng ngày càng vui vẻ
- Hóa ra ta nắm giữ một quân đoàn hung hãn như vậy!
Bạch Tiểu Thuần phấn khởi, ngửa mặt lên trời cười sằng sặc. Tâm niệm vừa động, thi khôi kia liền xuất hiện sau lưng Bạch Tiểu Thuần, giống như một vệ sĩ.
Bạch Tiểu Thuần ngạo nghễ nhìn đám tộc nhân Lý gia. Hắn đang muốn phất tay ra lệnh cho đám binh sĩ hắc giáp trấn áp Lý gia thì Lý Thiên Thắng nhìn ra ý định của Bạch Tiểu Thuần, da dầu run lên, lập tức hét lên:
- Chúng ta nguyện tuân theo pháp chỉ của Giám Sát Sứ đại nhân. Kính xin đại nhân xem xét...tất cả bảo vật.....
Lý Thiên Thắng nói rất gấp gáp, nói xong sợ Bạch Tiểu Thuần chưa hài lòng thế là ôm quyền, cúi đầu thật sâu.
Tất cả tộc nhân Lý gia trông thật thảm hại, trận pháp bị phá, Thiên Hầu bị bắt đã khiến cho bọn họ không còn ý chí chiến đấu. Khi nghe được câu nói của Lý Thiên Thắng thì cười thảm rồi cúi đầu bái kiến.
Bạch Tiểu Thuần sững sờ nhìn đám người này, ánh mắt ngưng tụ trên người Lý Thiên Thắng. Hắn có hơi bất mãn, tên Lý Thiên Thắng này phản ứng nhanh quá đi, hắn lại dùng chính mấy lời khoe khoang lúc trước của mình. Lúc này bốn phía đang có không ít người vây xem khiến Bạch Tiểu Thuần không tiện hành động, bất mãn trừng mắt nhìn Lý Thiên Thắng.
Bạch Tiểu Thuần hừ một tiếng, không để ý tới đám người Lý Thiên Thắng mà bắt đầu tập trung vào công tác xét nhà.
Lý gia có Thiên Hầu, gia tộc nội tình sâu, lại được hưởng phúc lợi ở trung tâm quyền lực của Man Hoang. Ngay cả ba đại gia tộc ở Cự Quỷ Thành có lão tổ Thiên Nhân trấn giữ cũng không so sánh được.
Từng đống, từng đống hồn dược, hồn tháp và vô số pháp bảo bị tịch thu. Bạch Tiểu Thuần nhìn thôi mà cũng thấy hoa cả mắt.
Hắn còn nhìn thấy một linh cốt cao ba trượng, trên thân phát ra trận trận linh khí, khá là tương đồng với pho tượng linh khí mà Bạch Tiểu Thuần từng tịch thu lúc trước.
Còn có một pháp bảo được luyện linh mười ba, mười bốn lần. Ngay cả nước Thông Thiên Hà cũng có rất nhiều. Thậm chí Bạch Tiểu Thuần còn nhìn thấy cả linh thạch.....
Tài bảo chồng chất như núi, số lượng cứ tăng lên không ngừng. Lúc đang xét nhà thì Chu Nhất Tinh chạy tới, nhìn thấy đống tài bảo mà choáng váng. Hắn nhận lệnh của Bạch Tiểu Thuần lập tức tiến hành phân loại cất trữ.
Trong một cấm địa ở hậu viện Lý gia, Bạch Tiểu Thuần dụi dụi mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi
- Ta không nhìn lầm chứ.....
Bạch Tiểu Thuần há hốc mồm nhìn một cái cây có bảy đóa hoa đang bị tầng tầng cấm chế vờn quanh.
- Linh thảo bảy màu!!!
Bạch Tiểu Thuần chấn động mãnh liệt. Hắn đã từng nhìn thấy hình vẽ linh thảo bảy màu này hồi ở Tinh Không Đạo Cực Tông. Hắn biết rõ đây là tài liệu chính của một loại linh dược có thể phụ trợ tu sĩ Nguyên Anh đột phá tiến vào Thiên Nhân.
Có thể khiến cho tỷ lệ đột phá Thiên Nhân tăng lên ba thành!!!
Tuy chỉ là thiên nhân cảnh cấp thấp nhất nhưng vẫn cứ là Thiên Nhân.
Phải biết rằng ở Nghịch Hà Tông, lão tổ Linh Khê Tông cùng lão tổ Huyết Khê Tông bế quan bao nhiêu lần cũng không thể đột phá thành công. Mãi cho đến thời điểm Bạch Tiểu Thuần ra đi vẫn chưa thành công đủ thấy độ khó lớn thế nào. Nhưng nếu như có linh thảo bảy màu này thì sẽ khiến cho khả năng đột phá của họ được nâng lên nhiều.
Loại linh thảo này cực kỳ hiếm thấy ở Thông Thiên Hà, chỉ cần xuất hiện nhất định sẽ gây ra gió tanh mưa máu khiến vô số người điên cuồng tranh đoạt thế mà lúc này lại xuất hiện trước mặt Bạch Tiểu Thuần.
Phải biết rằng nơi này là Man Hoang, không phải là môi trường thích hợp cho linh thảo sinh trưởng.
Hắn chú ý thấy đất ở khu vực này khác biệt.
- Cây hoa này không tệ! Người đâu, đào ra cho ta! Nhớ rõ ngàn vạn lần đừng có đưa đến quý phủ của ta. Dù ai có muốn đưa tặng cũng không thể gấp gáp được. Tuy rằng bản quan vô cùng ưa thích trồng hoa nhưng ta thân là Giám Sát Sứ, sao có thể biển thủ!