Chương 1181: Thủ lăng lão gia gia
Chu Nhất Tinh cũng hít khí lạnh, chỉ có Vũ Đạo nhìn quen mắt, sắc mặt hắn như thường, lúc này cười nói:
- Chúng ta đã khảo sát cuối đường sông nằm cách đây vài chục dặm, nơi đó kết nối với núi lớn, Minh Hà chỉ xuất hiện trong phạm vi mười dặm, sau khi tới núi lớn liền biến mất.
- Mỗi ngày đều diễn ra như vậy...
Bạch Tiểu Thuần bình tĩnh, hắn đứng lên nhìn ra xa, Man Hoang Minh Hà, sau khi hắn đi vào Man Hoang đã nghe nói rất nhiề nhưng hôm nay mới gặp lần đầu tiên.
- Trong truyền thuyết, cuối Minh Hà chính là Minh Hoàng cung, bên trong chính là... Minh Hoàng!
Chu Nhất Tinh hít thở dồn dập, hắn thì thào tự nói, Bạch Tiểu Thuần cũng nghe qua truyền thuyết này, ánh mắt của hắn nhìn Minh Hà như ẩn như hiện trong sương mù.
Lúc nhìn thấy Minh Hà, đột nhiên thân thể Bạch Tiểu Thuần rung động rất mạnh, hắn mở to mắt và không dám tin, hắn chỉ vào Minh Hà và hô to.
- Nơi đó... Có người!!
Hắn nói lời này làm Chu Nhất Tinh cùng Vũ Đạo sửng sốt, bọn họ nhìn sang, hai bên bờ sông đều là sương mù, cũng không có người nào.
- Không có ah...
Chu Nhất Tinh chần chờ nhìn phía Bạch Tiểu Thuần.
- Các ngươi không có nhìn thấy? Là ở chỗ đó, là lão đầu... Hắn mặc áo đen... Ngồi chỗ kia...
Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc, hắn nhìn lần nữa, hắn nhìn rất rõ ràng, bên cạnh bờ Minh Hà có lão giả tóc trắng xoá mặc áo đen đưa lưng về phía bọn họ, hắn đang thả câu..
Chu Nhất Tinh rung động, hắn tin tưởng Bạch Tiểu Thuần không cần thiết phải nói dối hù dọa bọn họ, cho dù hắn nhìn bờ Minh Hà thế nào cũng không phát hiện người nào, nơi Bạch Tiểu Thuần đang chỉ là trống trải.
Sắc mặt Vũ Đạo biến hóa, hắn do dự một lúc mới nói:
- Bạch đại sư, chỗ đó... Thực không có cái gì.
Bạch Tiểu Thuần sửng sốt, hắn khó hiểu nhìn Chu Nhất Tinh, phát hiện Chu Nhất Tinh cười khổ sau đó gật đầu, nội tâm của hắn chấn động, hắn nhìn thấy lão giả áo đen đang ngồi nơi đó, hắn cũng không biết vì cái gì ẩn ẩn cảm thấy bóng lưng lão giả quen thuộc, nhất thời không nhớ ra.
- Chỉ có ta mới nhìn thấy?
Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần tái nhợt, hắn cảm thấy da đầu của mình đang ngứa ngáy, đúng lúc này lời nói khẩn trương của Bạch Hạo vang lên trong tâm thần Bạch Tiểu Thuần.
- Sư tôn, ta... Ta cũng nhìn thấy... Lão nhân gia đang thả câu...
Sau nửa ngày, Vũ Đạo mang theo khó hiểu rời đi, thậm chí hắn do dự nửa ngày, sau khi mang theo một ít thủ hạ đi tới bên cạnh bờ Minh Hà tìm một vòng cũng không phát hiện cái gì.
Bạch Tiểu Thuần lại thấy rõ ràng, hắn nhìn thấy lão giả an vị bên cạnh Vũ Đạo, Vũ Đạo như bị mù, hắn không phát hiện lão giả.
Việc này càng làm Bạch Tiểu Thuần sợ hãi, hắn nhìn thấy lão giả thả câu cả đêm bên bờ minh hà, vào lúc sáng sớm lại không thấy bóng dáng.
Vào lúc ban ngày, Bạch Tiểu Thuần vẫn nghi thần nghi quỷ, hắn không ngừng lấy những lá bùa năm xưa dán lên người, nội tâm vẫn cảm thấy bất an.
- Sư tôn, bằng không tối nay chúng ta tới xem đi? Ta cảm thấy được hắn đang kêu gọi ta...
Bạch Hạo thấy sư tôn khẩn trương liền lên tiếng.
- Ngươi còn dám xem? Hạo nhi ah, ngươi không biết, đó là quỷ đấy, cũng không phải là hồn... Hồn không đáng sợ, vi sư luyện hồn quá nhiều, đó là quỷ!! Ngươi không nên bị mê hoawchj.
Bạch Tiểu Thuần lập tức khuyên bảo.
- Không được, nếu lão quỷ kia lại xuất hiện, chúng ta phải rời khỏi nơi này, quá nguy hiểm.
- Hạo nhi, năm đó vi sư còn ở vẫn kiếm thâm uyên đã nhìn thấy nữ quỷ... Hiện tại nhớ lại vẫn còn sợ hãi.
Bạch Tiểu Thuần vẫn cảm thấy mình sợ quỷ chính là vì gặp tiểu nữ hài trong vẫn kiếm thâm uyên.
Nhất là nghĩ tới tiểu nữ hài đang bám vào người Công Tôn Uyển Nhi, lại nhớ tới việc xảy ra trong mê cung, Bạch Tiểu Thuần vô cùng rung động.
- Ta cũng là quỷ mà.
Bạch Hạo do dự, thấp giọng nói:
- Ngươi không giống, hắn là lão quỷ! Loại lão quỷ lâu năm vô cùng hung tàn.
Bạch Tiểu Thuần nói xong lại dán lá bùa lên người.
Bạch Hạo nháy mắt mấy cái, hắn không khuyên nữa, Bạch Tiểu Thuần cứ giày vò như thế tới lúc hoàng hôn ngày thứ hai, vẫn là tiếng sấm quanh quẩn, hô vô vặn vẹo và Minh Hà lao nhanh... Bên cạnh bờ Minh Hà, Bạch Tiểu Thuần lại nhìn thấy lão giả áo đen xuất hiện.
- Hắn lại xuất hiện!!
Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần biến hóa, hắn lập tức xoay người gọi Chu Nhất Tinh, hắn quyết định không thể lưu lại nơi này, nơi này quá tà môn, không ngờ còn có quỷ.
- Ta hiện tại là Luyện Hồn Sư Địa phẩm, không ngờ còn có quỷ xuất hiện trước mặt ta, nó nhất định rất cường đại...
Bạch Tiểu Thuần hít khí lạnh, hắn đang hô hào Chu Nhất Tinh, bảo hắn mang theo Tống Khuyết sửa sang lại một phen, muốn rời khỏi nơi này trong đêm, bỗng nhiên hắn phát hiện bên cạnh thiếu một người.
- Hạo nhi đâu?
Bạch Tiểu Thuần sững sờ, hắn quay đầu nhìn sang, trong mắt hắn nhìn thấy Bạch Hạo giống như mất đi ý thức bay tới bên cạnh Minh Hà.
Hiện tại đã bay hơn phân nửa, hắn còn cách lão giả áo đen mấy trăm trượng.
- Lão quỷ, ngươi khinh người quá đáng!!
Bạch Tiểu Thuần tức giận, hắn cảm thấy lão quỷ đang mê hoặc đệ tử của mình, mặc dù hắn sợ hãi nhưng tức giận càng lớn, thân thể run rẩy, Bạch Tiểu Thuần lập tức lao thẳng về phía Minh Hà.
Trên đường hắn lấy càng nhiều phù văn dán lên ngườinội tâm sợ hãi và gào to.
- Lão quỷ, thả đệ tử của ta ra!
Hắn bộc phát tốc độ cực nhanh, nơi đây quỷ dị nhưng không thể ngăn cản bước chân của hắn, hắn hóa thành hào quang bay tới bờ sông, lúc Bạch Hạo tới gần lão giả bên cạnh bờ Minh Hà chừng trăm trượng, Bạch Tiểu Thuần đã đuổi theo bắt lấy Bạch Hạo.
Thân thể Bạch Hạo chấn động, hắn tỉnh táo lại và biến sắc, Bạch Tiểu Thuần phát hiện Bạch Hạo thanh tỉnh liền an lòng, ngay sau đó hắn sợ hãi, nhất là nhìn thấy lão giả kia phát hiện mình và quay đầu nhìn sang, nội tâm Bạch Tiểu Thuần chấn động, chẳng biết tại sao hắn sinh ra cảm giác nguy cơ rất mạnh, hắn hét lớn và mang theo Bạch Hạo lui về phía sau.
Vào lúc này lão giả áo đen hoàn toàn quay đầu nhìn sang, đó là gương mặt vô cùng tang thương, Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy hắn liền hét lớn sau đó im lặng, hơn nữa hắn cũng dừng bước đứng tại chỗ, hắn mở to mắt và không dám tin tưởng.
- Thủ lăng lão gia gia...
Bạch Tiểu Thuần kêu to.
Bạch Tiểu Thuần đã gặp lão giả từ lâu, lúc ở Linh Khê Tông, trong một trận chiến tại sơn mạch Lạc Trần, hắn đại chiến với thiên kiêu Trần gia và trọng thương đã gặp người thần bí áo đen!
Cũng chính đối phương cứu mạng mình, hơn nữa còn truyền cho hắn bộ phận Bất Tử Quyển!
Bạch Tiểu Thuần không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy, chính mình lại gặp được ân nhân năm đó tại bờ Minh Hà.