Chương 1339: Thân phận của Đỗ Lăng Phỉ!
Mà theo bóng đêm càng lúc càng sâu, phần lớn tu sĩ của bốn mạch chìm đắm ở trong tu hành. Vào lúc này, không ai lựa chọn ra ngoài. Không phải là không muốn, mà là không dám.
Trước đó có Đỗ Lăng Phỉ cảnh cáo. Sau có uy áp của bản thân Thông Thiên Đảo. Trừ phi là muốn tìm cái chết, nếu không, ai cũng sẽ không đi ra ngoài, tạo ra loại chuyện có thể khiến người ta hiểu nhầm.
Bạch Tiểu Thuần cũng sẽ không lựa chọn ra ngoài. Hắn vẫn khoanh chân ngồi ở chỗ đó, từ từ nhắm hai mắt, chậm rãi chờ đợi.
Mãi cho tới khi đêm khuya...
Bạch Tiểu Thuần đang khoanh chân tĩnh tọa, hai mắt của hắn bỗng nhiên mở ra, nhìn về phía chỗ cửa lớn nơi ở của mình.
Gần như trong chớp mắt khi hắn nhìn ra, một giọng nói ôn hòa, yếu ớt từ ngoài cửa lớn truyền đến.
- Ta có thể tiến vào không?
Chỉ có một câu nói, không có phần dưới. Bạch Tiểu Thuần ngồi ở chỗ đó, nhìn cửa lớn. Bên trong thần thức của hắn có thể nhìn thấy, thời khắc này ở phía ngoài cửa lớn, Đỗ Lăng Phỉ đứng ở nơi đó. Không còn là trang phục ban ngày, mà đã đổi lại thành một chiếc váy màu trắng, hình dáng cũng không có phượng uy, mà giống như đã trở lại trang phục của Linh Khê Tông trước kia.
Bộ dáng này, khiến cho Bạch Tiểu Thuần trầm mặc một lúc lâu. Sau đó, tay phải hắn vung lên. Cửa lớn từ từ mở ra, lộ ra người đứng ở nơi đó, trên mặt mỉm cười... Đỗ Lăng Phỉ.
Hai người cách nhau cửa lớn, ánh mắt tập trung nhìn vào nhau.
Người, vẫn là người năm đó. Chỉ là một câu trong lòng kia, Bạch Tiểu Thuần cũng rốt cuộc nói không nên lời.
- Đã lâu không gặp.
Đỗ Lăng Phỉ mở mắt, nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần không nói lời nào, vì vậy khẽ cười một tiếng, cất bước đi đến. Nàng trực tiếp tính đến bênh cạnh Bạch Tiểu Thuần.
- Tại sao không nói chuyện?
Đỗ Lăng Phỉ nhìn Bạch Tiểu Thuần, kéo một vài sợi tóc, sau đó nhẹ giọng nói. Lúc này ánh trăng chiếu vào phía trên gương mặt của nàng, khiến cho màu da nàng trắng nõn giống như ngọc. Trong toàn thân tuyệt mỹ lộ ra một sự thánh khiết. Nhất là lúc này, khi nàng tới gần, từ trên người của nàng vẫn tản ra một mùi thơm ngát, khiến người ta ngửi thấy được, giống như thể xác và tinh thần đều sẽ bình tĩnh trở lại.
- Không biết nên nói cái gì.
Bạch Tiểu Thuần có chút do dự, nói thật.
- Vậy ngươi nói một chút về chuyện ở Man Hoang đi.
Đỗ Lăng Phỉ ôn nhu mở miệng. Nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần ngồi ở chỗ đó, vì vậy nàng không ghét bỏ mặt đất bẩn, cũng ngồi xuống, ôm đầu gối, nhìn Bạch Tiểu Thuần.
Ngửi thấy mùi thơn ngát từ trên người Đỗ Lăng Phỉ truyền tới, Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ một chút, sau đó nói sơ qua những chuyện liên quan tới Man Hoang, liên quan tới thân phận của mình lại không mở miệng nhắc tới.
Chỉ có điều cuối cùng, mắt hắn nhìn Đỗ Lăng Phỉ, hít một hơi thật sâu, mở miệng cảm ơn.
- Cám ơn Thiên Nhân Hồn của nàng.
Bạch Tiểu Thuần vẫn không nói cho Đỗ Lăng Phỉ biết chuyện Thiên Đạo Nguyên Anh của mình. Đối với việc Bạch Tiểu Thuần nói sơ qua vè chuyện ở Man Hoang, Đỗ Lăng Phỉ không có đi truy hỏi. Hình như bất kể hai người nói chuyện với nhau như thế nào, dường như trong lòng cũng che giấu vài chuyện.
Dần dần, hai người đều trầm mặc xuống. Dưới ánh trăng, đôi nam nữ này rõ ràng là ngồi chung một chỗ, nhưng trong lòng của bọn họ lại đều có một cảm giác xa lạ cùng khoảng cách nói không nên lời.
Cho dù âm thanh của sóng biển duy trì liên tục, cố gắng thông qua hai người lỗ tai, nỗ lực ở dưới cùng một âm thanh kéo bọn họ gần lại với nhau một chút, cũng không có tác dụng lớn.
Cho đến hồi lâu, Bạch Tiểu Thuần lại nhìn về phía Đỗ Lăng Phỉ, bỗng nhiên hỏi một câu.
- Nàng rốt cuộc là ai...
Vấn đề này, năm đó trước khi Bạch Tiểu Thuần đi Trường Thành đã từng hỏi qua. Khi đó Đỗ Lăng Phỉ đáp ứng hắn, chờ tới lúc hắn trở về, nàng sẽ nói cho hắn biết tất cả.
Lúc này, Bạch Tiểu Thuần cuối cùng đã hỏi ra những lời này.
Đỗ Lăng Phỉ không thấy bất ngờ. Dường như nàng đã sớm nghĩ đến, Bạch Tiểu Thuần nhất định sẽ hỏi mình. Lúc này nàng trầm mặc một hồi, sau đó hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn vào mắt Bạch Tiểu Thuần hồi lâu. Nàng nhẹ giọng mở miệng.
- Thiên Tôn... Là phụ thân ta.
Những lời này truyền vào trong tai Bạch Tiểu Thuần. Mặc dù trước đó, Bạch Tiểu Thuần đã có suy đoán. Nhưng khi nghe được câu này, sau khi xác định suy đoán của mình, tâm thần dâng lên sóng lớn.
Hơi thở của hắn không khỏi lại trở nên dồn dập. Sau khi liên tục hít vào mấy hơi, cho dù là xác định suy đoán, nhưng hắn vẫn có loại cảm giác bừng tỉnh hiểu ra.
Hắn hiểu rõ, vì sao này Đỗ Lăng Phỉ ở bên trong Tinh Không Đạo Cực Tông lại đặc biệt như vậy. Nếu như lời đồn là thật, bốn Bán Thần lão tổ của đại Nguyên Đầu Tông Môn, đều là đệ tử của Thiên Tôn. Như vậy Đỗ Lăng Phỉ ở trong mắt của bốn lão già Bán Thần, chính là tiểu sư muội!
Thân phận như vậy, bối cảnh như vậy, có thể nói Đỗ Lăng Phỉ ở trong thế giới Thông Thiên này, giống như Minh Châu, siêu nhiên vô cùng!
Nhưng theo đó trong lòng Bạch Tiểu Thuần lại dâng lên nghi vấn. Làm nữ nhi của Thiên Tôn, Đỗ Lăng Phỉ có địa vị thân phận siêu nhiên như vậy, vì sao phải đi tớiLinh Khê Tông, vì sao lại xuất hiện ở Huyết Khê Tông...
Tất cả những điều này, một lần nữa hiện lên ở trong lòng Bạch Tiểu Thuầ. Nghi ngờ càng nhiều hơn. Đồng thời cũng vào giờ phút này, trong đầu Bạch Tiểu Thuần có một ý nghĩ khác. Hắn cũng nhịn không được, trong lòng run lên...
Hắn nghĩ đến bản thân mình lúc trước đã từng hút một sợi tóc máu của Thiên Tôn.
Chuyện này hắn trước đây đã cảm thấy lo lắng không yên. Nhưng hắn lại cảm thấy Thiên Tôn cách mình rất xa xôi. Huống hồ sợi tóc kia cũng là do người giữ lăng cho hắn. Cho nên hắn mới kiên trì, đánh bạo hấp thu.
Nhưng hôm nay, theo lời Đỗ Lăng Phỉ nói, trong giây lát Bạch Tiểu Thuần cảm thấy, khoảng cách giữa mình và Thiên Tôn... Lại gần như này, Đỗ Lăng Phỉ là nữ nhi của Thiên Tôn.
- Thảo nào trước đó, khi ở trong tông môn, ta luyện dược thất bại chọc ra phiền phức, Bán Thần lão tổ của Tinh Không Đạo Cực Tông chỉ quát ta, nhưng không có trách phạt gì...
Bạch Tiểu Thuần thoáng cái lại hiểu được.
- Hầu Tiểu Muội cũng là do nàng an bài đến ở đây sao?
Bạch Tiểu Thuần lấy lại bình tĩnh, lập tức hỏi.
Đỗ Lăng Phỉ không trả lời vấn đề này của Bạch Tiểu Thuần. Nàng ôn nhu nhìn Bạch Tiểu Thuần, giống như năm đó ở trong dãy núi Lạc Trần. Hồi lâu, nàng nở nụ cười ấm áp, đứng dậy đến trước người Bạch Tiểu Thuần, giống như thê tử, chỉnh lại quần áo của hắn một chút, động tác rất mềm nhẹ.