Chương 1379: Nàng không phải là Hầu Tiểu Muội! (1)
Ở trong một khắc khi nàng quay đầu, mặt nàng đột nhiên rách ra một khe hở, giống như một cái miệng lớn. Thân thể còn vặn vẹo một cách quỷ dị, chợt lao về phía Bạch Tiểu Thuần, muốn cắn nuốt.
Nhưng... khi nàng tới gần Bạch Tiểu Thuần, mắt thấy sẽ cắn nuốt. Trong nháy mắt, tay phải của Bạch Tiểu Thuần đột nhiên hạ xuống, một tay đã nắm lấy cái ngọc bội vừa rơi ra. Trong mắt hắn nào còn có nửa điểm mờ mịt. Đó là một mảnh tỉnh táo. Tay phải hắn còn nhanh như chớp, giơ lên. Ngay cả ngọc bội cũng theo đó trực tiếp đánh về phía cái miệng lớn của nữ tử đang tính cắn nuốt!
- Nếu nàng sợ nó, ta xem nàng có dám nuốt vào hay không!
Bạch Tiểu Thuần hét lớn một tiếng. Tất cả những gì trước đó, đều do hắn tận lực làm ra, chính là để chờ đợi cơ hội này. Lúc này hắn đã bất cứ giá nào!
Tất cả những điều này đều phát sinh chỉ trong chớp mắt, nhanh chóng vô cùng. Mà nữ tử tóc dài này hiển nhiên cũng không nghĩ tới, lấy pháp lực của mình triển khai thần thông, rốt cuộc lại vô hiệu đối với Bạch Tiểu Thuần.
Nhưng dù sao nàng cũng không phải là hạng người tầm thường. Khi Bạch Tiểu Thuần nhìn lại, dưới tình huống căn bản cũng không có nửa điểm có thể tránh thoát, nữ tử này lại truyền ra tiếng cười. Thân thể rốt cuộc mơ hồ, dường như có lực lượng của năm tháng, thoáng hiện qua ở trên người nàng. Ở trong nháy mắt, Bạch Tiểu Thuần cầm ngọc bội cùng va chạm với thân thể của nàng, nàng đã hoàn toàn biến mất.
Thời điểm nàng xuất hiện lại, không ngờ vẫn ở bên bàn trang điểm, vẫn chải tóc. Dường như tất cả những gì vừa xảy ra đều giống như hư ảo. Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần tái nhợt, trái tim đập thình thịch giống như muốn đột ngột nổ tung.
Thần thông thuật pháp của đối phương, trước đó không phải là không có tác dụng. Thời điểm Bạch Tiểu Thuần vừa mới bắt đầu hiểu rõ, thật sự không tự chủ được rơi vào trong suy nghĩ kỳ dị. Nhưng điều đó cũng chỉ là một cái chớp mắt. Khi đó niệm lực hắn đã tưởng rằng biến mất ở thời điểm Thiên Đạo Nguyên Anh, rốt cuộc không biết từ chỗ nào trong cơ thể hắn đột nhiên xuất hiện, ở trong đầu hắn chợt lóe lên, sau đó lại chớp mắt biến mất.
Mặc dù chỉ là một thoáng, lại làm cho Bạch Tiểu Thuần ở chỗ đây, lập tức khôi phục lại sự tỉnh táo. Thời điểm tim hắn run rẩy, suy nghĩ trong đầu lập tức xoay chuyển thật nhanh. Lúc đó hắn liền quyết định tương kế tựu kế nắm chặt cơ hội này, chuẩn bị ở tuyệt địa phản kích.
Chỉ có điều, cho dù hắn làm ra chuẩn bị như vậy, nhưng vẫn còn không có cách nào hoàn toàn động tới được nữ tử này. Một cảnh tượng cuối cùng, khi đối phương trở nên mơ hồ, khiến cho Bạch Tiểu Thuần chấn động sợ hãi không thôi.
- Không phải tốc độ cực hạn tạo thành mơ hồ, mà là... nà là... Giống như thời gian ở trên người nàng đã lui về phía sau mấy hơi thở!
Bạch Tiểu Thuần vừa nghĩ tới đối phương lại có thể nắm giữ loại thuật pháp không thể tưởng tượng nổi này, hắn lại càng sợ hãi. Vẻ mặt hắn giống như đưa đám, đang muốn mở miệng giải thích một chút, hóa giải mâu thuẫn vừa rồi.
Nhưng không đợi hắn mở miệng, nữ tử đang đưa lưng về phía hắn chải đầu, bỗng nhiên nở nụ cười.
- Có chút thú vị. Thảo nào người canh giữ thế giới lăng mộ này lại lựa chọn ngươi... Niệm của ngươi... Quả nhiên cùng người chỗ thế giới ta đã nhìn thấy, không giống nhau lắm...
- Coi như tính cả ngươi ở bên trong, trên chiếc thuyền này hiện tại đã có hai người, khiến cho ta cảm thấy rất hứng thú...
Nữ tử nói đến đây, Bạch Tiểu Thuần thoáng có chút sửng sốt. Đối với lời lẽ của nữ tử này, hắn có chút không hiểu. Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên, giọng nói của nữ tử này chợt dừng lại. Nàng bỗng nhiên quay đầu.
Nàng không phải nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, mà là nhìn về phía mặt sàn ở giữa hai người!
Mặt sàn này được làm bằng gỗ, rất bình thường, một mảnh trống trải. Nhưng ở thời điểm nữ tử kia nhìn lại, mặt sàn đột nhiên xuất hiện sự mơ hồ...
- Rốt cuộc đã tới sao...
Lúc này, trên gương mặt không có ngũ quan của nữ tử này cũng trở nên vặn vẹo, giống như trở thành một tờ giấy trắng đầy nếp uốn. Bạch Tiểu Thuần cũng hít vào một hơi, vô cùng khẩn trương. Trong chớp mắt khi hắn nhìn về phía mặt sàn, bỗng nhiên có tiếng sấm ngập trời vang lên.
Ầm ầm ầm!
Dường như có người ở phía dưới của tấm ván gỗ, đang ra sức công kích, nỗ lực đột phá, lao ra ngoài. Mà ở trong chớp mắt khi có tiếng nổ vang vọng, đột nhiên toàn bộ mặt sàn trong khuê phòng lại trực tiếp run rẩy, cuối cùng ở một tiếng nổ ầm ầm vượt qua những tiếng nổ trước đó rất nhiều, mặt sàn trực tiếp tan vỡ!
Theo đó, ở trong đầu Bạch Tiểu Thuần liền chấn động. Bên tai hắn nghe được tiếng cười từ trong miệng của nữ tử kia truyền ra, thật dữ tợn giống như quỷ khóc vậy. Hắn còn thấy, ở nơi mặt sàn vỡ ra, có từng đạo cầu vồng rốt cuộc từ nơi đó chợt lao mạnh ra!
Nói là cầu vồng, nhưng trên thực tế đều là sợi tơ. Trong mỗi một sợi tơ, không ngờ đều tồn tại bóng dáng của tu sĩ. Bọn họ cũng giống như lúc trước bị rút nhỏ vô số lần. Lúc này, sau khi lao ra, trong phút chốc bọn họ lại khôi phục lại kích thước bình thường.
Có khoảng chừng bảy, tám vị lao ra ngoài. Lúc này, mỗi người đều vô cùng kích động. Thậm chí có người phát ra tiếng hét lớn đầy phấn chấn.
- Ta là người đầu tiên!
- Ha ha, Thọ Nguyên Đan ngàn năm, có ta một phần!
Chỉ là không đợi tiếng hô của bọn họ kết thúc, gần như trong nháy mắt khi bọn họ nhìn thấy rõ ràng tình cảnh ở bốn phía xung quanh, nữ tử bên bàn trang điểm đã quay đầu đi, tiếp tục soi chiếc gương vỡ nát, chải đầu. Nhưng sau lưng nàng lại có một cái miệng to, đột nhiên xuất hiện, trực tiếp hướng về phía bảy tám người này, chợt nuốt lấy.
Nhanh chóng vô cùng. Cũng chỉ là trong chớp mắt, tiếng hô của bảy tám người này hơi ngừng lại. trong mắt bọn họ thậm chí cũng không kịp dâng lên sự kinh hoàng cùng hoảng sợ, một cái chớp mắt đã bị cái miệng lớn đột nhiên xuất hiện trực tiếp nuốt xuống.
Tiếng nhai nuốt truyền ra. Sau khi Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy cùng nghe được cảnh tượng như vậy, thân thể hắn càng run rẩy mãnh liệt hơn. Nhất là âm thanh này, càng làm cho hắn không nhịn được đi tưởng tượng một chút. Vừa nghĩ như vậy, sắc mặt của hắn trực tiếp tái nhợt không còn sắc máu.
Nhưng tất cả những điều này còn chưa kết thúc. Trong chớp mắt tiếp theo, từ bên trong mặt sàn bị phá thủng lại có hơn mười bóng người chạy ra. Khi nhìn thấy được nhóm những người thứ hai lao ra, hơi thở của Bạch Tiểu Thuần ngừng lại. Hắn chợt mở miệng.