Chương 1762: Hắn cười
Lúc này trong lòng hắn cười lạnh. Đại hoàng tử tiến lên, ở trước mặt tất cả mọi người, bắt đầu chế luyện thi khôi. Rất nhanh, lại có tiếng kêu thê lương thảm thiết từ trong miệng tu sĩ kia truyền ra, vang vọng toàn bộ đại điện. Thân thể Bạch Tiểu Thuần càng run rẩy, ánh mắt hắn cũng chậm rãi mở ra. Hắn không muốn nhắm mắt lại, hắn muốn nhìn, nhìn thật rõ ràng!
- Chế luyện thi khôi đặc biệt này, có vài điều Bạch đại sứ lại phải chú ý, chính là trong tất cả quá trình, trăm triệu lần không thể để cho đối phương chết. Nhất định phải sử dụng các loại biện pháp hành hạ, khiến cho hắn thống khổ, khiến cho hắn đau thương. Nói như vậy, mới có thể khiến cho sau khi thi khôi hoàn thành, toàn thân máu và thịt đối phương có trạng thái sinh động.
Đại hoàng tử vừa luyện, vừa cười nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần giới thiệu. Toàn bộ quá trình tàn nhẫn vô cùng, đủ để cho người khác nhìn thấy mà giật mình.
Bạch Tiểu Thuần liều chết khống chế, nắm lấy tay vịn của ghế ngồi. Trong con mắt hiện ra hồng quang. Bên trong đại điện này đều kinh người. Cảnh tượng trước mắt, khiến cho toàn thân hắn đều muốn trở nên điên cuồng.
Loại tàn nhẫn này, so với cứng rắn lột da còn mãnh liệt hơn vô số lần. Gần như là đem một người sống, hoàn toàn cải tạo lại từ bên trong ra bên ngoài. Nếu như chỉ là động tác thì cũng thôi. Đại hoàng tử giới thiệu còn vô cùng kỹ càng tỉ mỉ. Hắn vì kích thích Bạch Tiểu Thuần, rốt cuộc cầm ba vị tu sĩ bị chế luyện trong tay, mở ra phong ấn điều khiển, khiến cho ba người này, khôi phục thần trí, có thể mở miệng.
Kể từ đó, âm thanh thê lương càng mãnh liệt hơn. Nhất là một nam tử trung niên trong ba người. Hắn hình như nhận ra Bạch Tiểu Thuần, giờ khắc này ở dưới sự thống khổ này, sau khi chợt nhìn thấy được Bạch Tiểu Thuần, hắn phát ra lời cầu cứu.
- Khôi Tổ, cứu ta... cứu ta...
Giọng nói này truyền ra, khiến cho sắc mặt Công Tôn Uyển Nhi cũng không khống chế được đột nhiên biến đổi, nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần lắc đầu ra hiệu.
Bạch Tiểu Thuần ở đây, nháy mắt bóp nát tay ghế. Vô số mảnh gỗ vụn bắn ra. Ánh mắt của đám người Quảng Mục đều ngưng trọng, khí thế dâng lên.
Sự tức giận của hắn đã ngập trời, đến mức độ không có cách nào chịu nổi. Thân thể hắn run rẩy, trong lòng khó chịu vô cùng. Lúc này hắn tình nguyện thân thể này của mình không phải là Thiên Tôn, khiến cho gỗ vụn đâm vào bàn tay cũng tốt hơn so với sự đau đớn ở trong lòng. Toàn thân hắn ủy khuất cực độ, lúc này hắn chợt đứng lên!
Gần như trong nháy mắt khi ở hắn đứng dậy, Tà Hoàng ngồi ở trên long ỷ, hai mắt hơi khép lại chợt mở ra một chút. Đám người Quảng Mục đều thi nhau mừng như điên. Mỗi một người đang muốn ra tay.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên, Công Tôn Uyển Nhi chợt giơ tay phải, vung mạnh lên. Nhất thời ba luồn sương mù màu đen trong chớp mắt lao ra, tốc độ cực nhanh. Đại hoàng tử thân là Bán Thần, căn bản không có cách nào ngăn cản. Những người khác cũng đều tập trung lực chú ý ở trên người Bạch Tiểu Thuần, cũng không kịp phản ứng nữa. Trong nháy mắt, ba đạo sương mù màu đen này lại dung nhập vào trên người ba tu sĩ thế giới Thông Thiên đang kêu lên thê lương thảm thiết cầu cứu.
Nhất thời, thân thể ba người này run lên, trong thần sắc rốt cuộc lộ ra sự giải thoát. Hai mắt bọn họ nhắm nghiền, khí tuyệt bỏ mình!
- Đủ rồi!
- Đại hoàng tử, nơi này là hoàng cung. Những nghiên cứu của đại hoàng tử, không cần lấy ả thể hiện ở đây. Cũng đừng ở trước mặt bản tôn loay hoay làm gì. Bản tôn nhìn thấy, cũng buồn nôn!
Công Tôn Uyển Nhi ra tay trong nháy mắt, lãnh đạm thản nhiên mở miệng. Âm thanh giống như âm gió thổi qua, vang vọng ở bên trong hoàng cung này.
Loại chuyện như vậy, Bạch Tiểu Thuần không có cách nào làm được. Nhưng nàng thân là Thiên Tôn của Tà Hoàng Triều, nàng có thể làm. Chỉ có điều làm như thế, hậu quả sẽ không nhỏ!
- Ngươi!
Đại hoàng tử chợt quay đầu lại nhìn về phía Công Tôn Uyển Nhi. Mọi người ở bốn phía xung quanh trong lòng đều thầm giật mình. Cho dù là mấy Thiên Tôn này, chân mày đều hơi nhíu lại. Nhưng nếu Công Tôn Uyển Nhi ra tay, bọn họ cũng không tiện nói cái gì. Tất cả đều thu hồi ánh mắt.
Tà Hoàng ngồi ở trên long ỷ, lúc này hai mắt thoáng khép mở, nhìn tới trên người Công Tôn Uyển Nhi một chút, lộ ra một chút suy tư không thể điều tra được.
Bạch Tiểu Thuần nhìn ba vị tu sĩ đã chết này, trên mặt lộ ra sự giải thoát. Hắn hít một hơi thật sâu, mặt không thay đổi sắc, nhìn về phía Tà Hoàng cúi đầu.
- Tà Hoàng bệ hạ, thân thể Bạch mỗ không khỏe, xin được cáo lui trước!
Hắn nói xong, xoay người lại muốn rời đi.
Sắc mặt đại hoàng tử âm trầm, mày nhăn lại. Trong lòng hắn thầm ghi hận đối với Công Tôn Uyển Nhi. Trong lòng hắn thề, sớm hay muộn có một ngày, mình phải chế luyện Công Tôn Uyển Nhi này thành một vi thi khôi Thiên Tôn tuyệt mỹ!
Lúc này mắt thấy Bạch Tiểu Thuần muốn đi, hắn làm sao có thể từ bỏ ý định. Hắn lập tức tiến lên ngăn cản ở phía trước Bạch Tiểu Thuần.
- Bạch đại sứ, Tà Hoàng bệ hạ còn không có đồng ý cho ngươi đi. Yến hội cũng còn chưa có kết thúc. Ngươi làm sao có thể đi được. Hơn nữa tiếp theo, vẫn có một món quà lớn hơn nữa.
Bạch Tiểu Thuần lạnh lùng nhìn đại hoàng tử trước mắt. Sát cơ trong lòng hắn tăng lên, theo ánh mắt tản ra. Cho dù là đại hoàng tử, lúc này trong lòng cũng run lên, cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
Nếu không phải nơi đây không cho phép, Bạch Tiểu Thuần nhất định trực tiếp chém giết đại hoàng tử này. Hắn không để ý đến đại hoàng tử ngăn cản ở trước mặt mình, tiếp tục đi về phía ngoài hoàng cung. Ánh mắt của đám người Quảng Mục chớp động, có chút do dự. Bọn họ lại nhìn Tà Hoàng một chút. Sau khi phát hiện Tà Hoàng cũng không nói một lời, bọn họ cũng không có động tác gì khác.
Lúc này toàn thân đại hoàng tử toát mồ hôi lạnh, thẹn quá thành giận, bỗng nhiên vỗ tay.
Nhất thời ở phía trước Bạch Tiểu Thuần, ngoài hoàng cung lập tức có một đạo cầu vồng gào thét lao đến. Bên trong cầu vồng này là một lão nhân. Hắn cũng là tu vi Bán Thần. Hắn không phải đi một mình. Trong tay hắn thình lình còn kéo theo một người!
Người này đầu rũ xuống, không nhìn thấy được hình dáng. Nhưng trên người hắn lại có thể mặc đế bào. Trên đỉnh đầu mặc dù không có mang đế quan, nhưng toàn thân hoàng bào này, ở bên trong hoàng cung này, vô cùng chói mắt đặc biệt dễ làm cho người khác chú ý!
- Khôi Hoàng!
Bước chân Bạch Tiểu Thuần chợt dừng lại, trong lòng chấn động, thất thanh khẽ kêu lên.
Trên Tiên Vực Vĩnh Hằng, người có tư cách mặc hoàng bào... Chỉ có hai người. Một là Tà Hoàng, một là Thánh Hoàng. Nhưng trên thực tế... còn có một người. Hắn có tư cách!