Chương 1788: Lần này, ta nhanh hơn ngươi...
Cho nên, hắn nhất định phải tới, nhất định phải chiến đấu. Bởi vì... đó là tiểu cô của hắn, đó là cháu của hắn, đó là... cốt nhục của Bạch Tiểu Thuần!
Tất cả những điều này, khiến cho Tống Khuyết ra tay, hoàn toàn không hối hận, tràn ngập ý chí chiến đấu, tràn ngập sự điên cuồng!
Cho dù là đại hoàng tử cũng lộ vẻ xúc động. Cả đời này của hắn đều chưa từng gặp qua Thiên Nhân nào như vậy. Hắn ra tay, ở trong lửa giận của hắn, đối phương rốt cuộc hết lần này tới lần khác vẫn kiên trì, hết lần này tới lần khác đứng ở nơi đó, khiến cho đại hoàng tử căn bản là không có cách nào thực hiện phương pháp luyện hóa tiếp theo.
Một Thiên Nhân rốt cuộc tận lực của hắn, cứng rắn cản trở trong thời gian một nén nhang. Điều này ở trong mắt của bất kỳ kẻ nào nhìn lại, cũng gần như là không có khả năng. Cũng chính bởi vì Tống Khuyết ngăn cản cùng kéo dài trong thời gian một nén hương này, khiến cho lúc này trong đại điện, Tống Quân Uyển cùng Chu Tử Mạch ở trong trận pháp, mặc dù vô cùng suy yếu, mặc dù hơi thở mong manh, nhưng các nàng... còn sống!
Cốt nhục của các nàng, vẫn an toàn!!
Nếu không phải nhờ có một nén hương này... Hậu quả sẽ rất thảm, không có cách nào tưởng tượng được!
Chỉ là thời gian một nén nhang này, đối với Tống Khuyết mà nói, là hắn dùng tính mạng đi bảo vệ, dùng tính mạng đi chống đỡ, dùng tính mạng đi kiên trì... Không quan tâm đại hoàng tử ra tay như thế nào, không quan tâm thương thế của chính mình đến trình độ nào, không quan tâm bất cứ chuyện gì, trong đầu của hắn chỉ có một ý nghĩ...
Kiên trì, kiên trì, kiên trì!!
Cho đến giờ phút này, cho đến khi Bạch Tiểu Thuần từ trên bầu trời lấy tốc độ cực hạn, bước vào phủ hoàng tử, Tống Khuyết biết, sự kiên trì của mình, dĩ nhiên là đáng giá.
- Ngươi vì sao còn không chết? Vì sao còn không chết?
Phía trước Tống Khuyết, đại hoàng tử thở hổn hển đã điên cuồng. Hắn thấy được cuộc chiến đấu trên bầu trời phía xa, cũng chú ý tới Bạch Tiểu Thuần đã đến gần. Trong mắt của hắn đỏ đậm. Trong lòng của hắn tràn ngập cảm giác không cam lòng mãnh liệt.
- Chỉ kém một tia, chỉ kém một tia!
Đại hoàng tử bi thương thảm thiết, oán độc nhìn Tống Khuyết nhất định sẽ chết. Thân thể hắn chợt lắc một cái, lao thẳng về phía xa bỏ chạy.
Gần như ở trong chớp mắt hắn bỏ chạy, thần thức của Bạch Tiểu Thuần ầm ầm bạo phát ra, trong nháy mắt bao phủ khắp nơi. Bóng người xuất hiện ở bên ngoài đại điện. Hắn không có đuổi theo đại hoàng tử. Mà thân thể hắn run rẩy, nhìn Tống Quân Uyển cùng Chu Tử Mạch trong đại điện dĩ nhiên đã an toàn. Hắn lại xoay người, mang theo bi ai, mang theo cảm xúc phức tạp mãnh liệt, nhìn Tống Khuyết đứng ở nơi đó, ý chí đã dần dần muốn tiêu tan, hoàn toàn tử vong. Hắn muốn đi tới nâng lên.
Tống Khuyết chật vật ngẩng đầu, nhìn Bạch Tiểu Thuần. Trên mặt hắn chậm rãi lộ ra vẻ tươi cười.
Dáng người hắn cao ngất. Cho dù lúc này đã phải đối mặt với tử vong, nhưng vẫn giống như cây tùng bách. Dáng vẻ tươi cười rất ưa nhìn, tràn ngập một lực dương cương. Chỉ là có một tia không muốn, ẩn giấu ở trong mắt hắn. Lúc này đây, giọng điệu hắn khàn khàn, trong nụ cười, thì thào nói nhỏ.
- Bạch Tiểu Thuần...
- Chúng ta từ vực sâu Vẫn Kiếm quen biết nhau. Ngươi cướp thiên đạo khí của ta, nhanh hơn ta một bước. Bên trong Huyết Khê Tông, ngươi lại ép ta, cũng nhanh hơn ta một bước...
- Trong Nghịch Hà Tông, vẫn như vậy. Ngươi vẫn nhanh hơn ta... Cho dù đến Trường Thành, cũng đều như vậy. Giống như ma chú giữa ta và ngươi. Duy trì liên tục đến tận Man Hoang, vẫn như vậy...
- Hình như, ở giữa ta và ngươi, ngươi... vĩnh viễn đều nhanh hơn ta.
Tống Khuyết nói đến đây, thân thể lung lay sắp đổ, miễn cưỡng chống đỡ mí mắt của mình. Ở thời điểm tất cả ý chí đều sắp hoàn toàn tiêu tan, ở thời điểm khí lực chống đỡ thân thể cũng đều biến mất, hắn nói ra câu nói sau cùng.
- Bạch Tiểu Thuần, ngày xưa ngươi luôn luôn vượt qua đầu ta, khắp nơi đều nhanh hơn ta. Nhưng hôm nay... Tống Khuyết ta, nhanh hơn ngươi!
Tống Khuyết nói đến đây, ngửa mặt lên trời cười to. Ở trong tiếng cười kia, từng giọt lệ rơi xuống. Đôi mắt hắn chậm rãi nhắm lại. Thân thể hắn... cũng không có cách nào chống đỡ đứng thẳng được nữa. Theo trường thương trong tay lặng lẽ không một tiếng động, nát bấy trở thành tro bụi, thân thể của hắn ngửa về phía sau, ngã xuống...
Tống Khuyết, ngã xuống!!
Tranh cả đời, không phục cả đời, không cam lòng cả đời... Chậm cả đời. Nhưng hôm nay, giống như lời bản thân Tống Khuyết đã nói, hắn thực sự, nhanh hơn Bạch Tiểu Thuần một lần!
Lần này, hắn thỏa mãn. Không phục cùng không cam lòng trong lòng hắn đều tiêu tan...
Thân thể Bạch Tiểu Thuần run rẩy. Hắn kinh ngạc nhìn thi thể Tống Khuyết. Từ sau khi hắn đến nơi này, hắn đã hiểu rõ, nếu không có Tống Khuyết, tử vong chính là thê nhi của mình. Tống Khuyết đến, bởi vậy mạng của hắn, đổi lấy thê nhi của Bạch Tiểu Thuần mình sinh tồn.
- Tống Khuyết...
Bạch Tiểu Thuần thì thào, nước mắt không nhịn được chảy xuống. Giờ phút này Tống Khuyết mang đến cho hắn chính là chấn động kinh thiên động địa cùng đau đớn. Lời Tống Khuyết nói trước khi tử vong, càng không ngừng vang vọng ở trong đầu Bạch Tiểu Thuần, hóa thành từng cảnh tượng ký ức, giống như trở lại Man Hoang, trở lại Trường Thành, trở lại Nghịch Hà Tông, trở lại Huyết Khê Tông. Cho đến trở lại... bên trong vực sâu Vẫn Kiếm. Thời khắc Bạch Tiểu Thuần hắn từ trong tay Tống Khuyết, cướp đi một tia khí tức thiên đạo này!
- Ngươi mới là... thiên kiêu!
Nước mắt Bạch Tiểu Thuần không có cách nào ngừng chảy. Nhưng hắn biết mình không có thời gian. Lúc này cho dù trong lòng bị áp lực cùng buồn thương tới cực hạn, nhưng hắn vẫn phải cố gắng kìm chế. Sau khi đưa thi thể Tống Khuyết vào quạt tàn, hắn xoay người đi từng bước một tiến vào trong đại điện, trực tiếp mở ra trận pháp.
Hắn thấy được đồ đằng trên cánh tay Tống Quân Uyển, thấy được ánh sáng màu tím yếu ớt này, cảm nhận được khí tức suy yếu của Thiết Đản.
- Thiết Đản...
Thân thể Bạch Tiểu Thuần run lên. Hắn lại nhìn về phía bụng của hai nữ tử. Thậm chí ở thời điểm tay hắn chạm vào hai nàng, Bạch Tiểu Thuần cũng cảm nhận được bụng các nàng lại chấn động. Loại chấn động này, giống như sự vui sướng nào đó, giống như cảm giác không muốn xa rời nào đó đến từ bản năng. Bọn trẻ yếu ớt như vậy. Nhưng loại yếu ớt này, theo chấn động truyền tới tâm thần Bạch Tiểu Thuần, lúc này lại trở thành sứ mệnh hắn phải bảo vệ suốt đời.
- Trước đây, là mụ mụ các con bảo vệ các con. Từ giờ trở đi... Ba ba bảo vệ các con!
Bạch Tiểu Thuần không có cách nào hình dung loại cảm giác này, nói nhỏ. Hắn run rẩy đưa Tống Quân Uyển cùng Chu Tử Mạch đã hôn mê, vào bên trong quạt tàn.