Q6 - Chương 129: Lấy cái chết chặn đường
Bóng đêm tối như mực, thò tay không thấy ngón. Vương gia yên tĩnh một cách thần kỳ, như ai nấy đều đã chìm vào ngủ say, người trực đêm cũng không nói một lời, động tác nhẹ nhàng như mèo. Đây là quy củ của thế gia.
Mạnh Kỳ cầm đao đứng dậy, tính thời gian, rời phòng đi tới Thiên Cơ lâu. Hà Hương đã không biết đang ở đâu, đối với một thị nữ không mạnh như cô, tránh ra xa chính là lựa chọn duy nhất. Cô chỉ mong mưu đồ của gia chủ thành công, nếu không dưới tổ lật nào còn có trứng lành?
Một bước bước ra, vượt qua cấm pháp, Mạnh Kỳ lướt qua rừng cây, xuất hiện ở cửa từ đường Vương thị.
Cửa từ đường đóng chặt, hai thị vệ canh cửa đã mất bóng, chỉ có một mình Vương Hoài Ân ngồi xếp bằng trên đất, được cấm pháp của từ đường che chắn, trước mặt có một cái quan tài màu đen nặng nề, khắc đầy hoa văn hỗn độn, vô cùng tà dị.
Soạt soạt!
Trong quan tài vọng ra tiếng cào vào nắp, nghe ê cả răng. Mạnh Kỳ giật nảy mình, nhìn Vương Hoài Ân.
“Quái vật Thiên Đạo”?
Ẩn Mạch dám trộm ra một di thể Pháp Thân quái vật Thiên Đạo?
Quả là phải phá không tiếc mọi giá!
Người của Giang Đông Vương thị có phải ai cũng có cái máu điên cuồng tiềm tàng trong người hay không?
Mạnh Kỳ vung tay áo, định thu Vương Hoài Ân vào trong để ông ta khỏi mở quan tài. Nhưng Vương Hoài Ân đã cười nhạt, ánh mắt đầy bình tĩnh, không chút sợ hãi.
Phịch! Nắp quan tài bằng hắc thiết bị hất bay, có vẻ Vương Hoài Ân cũng đã tính toán giờ giấc, đúng lúc này, cấm pháp phong ấn quái vật cũng biến mất!
“Thiên Đạo!” Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, đầy sợ hãi và dữ tợn. Khí tức tà dị ngập tràn cả không gian, tác động tới cả những vì sao cách đó xa không biết bao nhiêu, khiến chúng nhấp nháy.
“Tụ Lý Càn Khôn” gặp phải một lực cản vô hình, giống như quái vật trong quan tài không phải là chân thật cũng không phải là hư ảo, nên không thể vào càn khôn!
Đây là lần đầu tiên Mạnh Kỳ dùng “Tụ Lý Càn Khôn” mà thất thủ. Mạnh như Bá Vương còn phải vào trong tay áo, quái vật Thiên Đạo nào hình như chỉ tới Địa Tiên, thế mà lại kháng cự được lực hút của “Tụ Lý Càn Khôn”.
Sinh cơ trong mắt Vương Hoài Ân biến mất, thần thái trở nên trống rỗng quỷ dị, cơ bắp trên người mấp máy. Tóc bay tung, mắt văng ra, hóa thành hai bàn tay, râu đen tóc đen như biến thành những xúc tu tự có sinh mạng, trên người mọc ra thêm một cánh tay, lông lá rậm rạp.
Chỉ mỗi khí tức đã khiến một Pháp Thân Nhân tiên mất mạng ngay tức khắc, biến thành quái vật!
Vương Hoài Ân đi chuyến này không còn hy vọng sống trở về!
Một bàn tay đỡ lấy nắp quan tài, mạch máu hiện rõ, không ngừng nhúc nhích, như tự có linh trí.
Một tiếng nổ ẩm, một thân hình cao lớn trở mình ngồi dậy, toàn thân thanh nhuận, nhiều chỗ đã bị ăn mòn, quần áo biến thành những cái vảy đen dán sát vào người, tỏa ánh sáng mờ mờ yêu dị, ngũ quan trở nên mơ hồ, mắt mũi miệng không ngừng đổi chỗ cho nhau, những sợi tóc đều chuyển thành màu xanh đậm.
Vừa nhìn thấy quái vật Thiên Đạo, tầm mắt của Mạnh Kỳ bỗng trở nên đần độn, trong đầu hiện ra đủ loại suy nghĩ kì quái, không thể nào suy nghĩ được bình thường, mỗi một khiếu huyệt, máu thịt, khí quan đều như tự thành một thế giới riêng, không ngừng tranh giành, trao đổi với nhau.
Mạnh Kỳ vội vận chuyển Nguyên Tâm ấn, mở ra Nê Hoàn, Thái Thượng Vô Cực Nguyên Thủy khánh vân bay ra, tỏa xuống u quang, ngăn cách mình với quái vật Thiên Đạo.
Vô Cực là ban sơ của tất cả, hỗn độn thôn phệ vạn vật, hỗn loạn và điên cuồng cũng không ngoại lệ!
Hỗn loạn và điên cuồng rút đi, Mạnh Kỳ khôi phục lại khả năng suy nghĩ bình thường.
“Thiên Đạo!”
Quái vật ngửa đầu rống lên, hai bàn tay nắm thành quyền, đánh ra một đấm.
Vô thanh vô tức, trên không từ đường mây đen hội tụ, ngân xà loạn vũ, một tia sét u ám lặng lẽ đánh xuống, bám lên song quyền của quái vật Thiên Đạo và thân hình Vương Hoài Ân.
Ầm!
Tiếng sấm khiến cả rừng tùng bên ngoài gãy gục, lửa bừng lên khắp nơi, “Quái vật Thiên Đạo” Và Vương Hoài Ân không chút kĩ xảo, cứ thế đánh thẳng về phía Mạnh Kỳ.
Tuyệt Đao chém ra một nhát, một đao thành trận, bao gồm cả đơn giản nhất và phức tạp nhất.
Tử Điện chợt lóe, Hỗn Độn lôi quang bị phá vỡ, quái vật Thiên Đạo và Vương Hoài Ân cùng bị chém trúng.
“Thiên Đạo!” Trong tiếng kêu thảm thiết, quái vật và Vương Hoài Ân cùng bị chém ra làm hai khúc.
Đơn giản như vậy? Chỉ cần đối phó được hỗn loạn và điên cuồng, là có thể thoải mái đối phó Quái vật Thiên Đạo? Mạnh Kỳ vừa nghĩ vậy, thì hai đoạn thân thể của quái vật đã tự nối lại với nhau, phần đầu của Quái vật Thiên Đạo hóa thành hai đầu, khí tức không thua gì ban nãy, Vương Hoài Ân cũng vậy. Có nghĩa bây giờ, kẻ địch của Mạnh Kỳ đã biến thành bốn đầu, thực lực tăng lên gấp đôi!
Phanh!
Quái vật Thiên Đạo há miệng, u ám lôi quang hóa thành mũi tên bắn ra, các xúc tu của Vương Hoài Ân cũng đánh tới, công kích vào chính giữa Thái Thượng Vô Cực Nguyên Thủy khánh vân.
Hỗn Độn u quang như màn nước khẽ đung đưa, chỉ hơi gợn sóng, Tuyệt Đao lại bổ ra, tử điện rực rỡ, chiếu khắp cả không gian, ánh đao xâm nhập vào tới kết cấu vật chất nhỏ nhất.
Trường đao chém xuống, Mạnh Kỳ dùng lại cách đã từng dùng đối phó Huyết Hải La Sát, lấy Tuyệt Đao đại diện cho điện từ chi lực, phá vỡ kết cấu từ tầng nhỏ nhất, để phá hủy thân hình của quái vật Thiên Đạo và Vương Hoài Ân!
Tử lôi như tơ, kết thành kén tằm, sau đó co mạnh, muốn bao vây cả quái vật Thiên Đạo và Vương Hoài Ân.
Quái vật lại kêu thảm thiết, hai thân ảnh tan thành mây khói.
Tất cả trở về như cũ, cánh cửa từ đường lại hiện ra trước mắt Mạnh Kỳ.
Đúng lúc này, hư không xung quanh mấp máy, những con quái vật Thiên Đạo thi nhau chui ra.
Vương Hoài Ân biến thành quái vật đã hoàn toàn tử vong, nhưng quái vật Thiên Đạo lại trở nên đông như kiến cỏ, bít chặt cả xung quanh từ đường, đếm sơ qua có tới cả vạn con, một màu xanh rì, nhìn mà tê dại.
Những tiếng kêu ‘Thiên Đạo’ thảm thiết thi nhau vang lên không ngớt, dẫn tới lôi đình, hỏa diễm và hỗn loạn dày đặc, từ khắp bốn phương tám hướng công kích vào Mạnh Kỳ.
Khánh vân chấn động, u quang lung lại, chỉ một kích, Vô Cực ấn phòng ngự tuyệt đối đã gần bị đẩy tới cực hạn, “Quái vật Thiên Đạo” lượng biến đã dẫn tới chất biến.
Đây rốt cuộc là thứ quái vật gì vậy?
Kết cấu vật chất đã bị phá hỏng, mà vẫn có thể trùng sinh?
Thiên Đạo Thiên Đạo, chẳng lẽ là quái vật đã vượt qua cả quy tắc chân thật và hư ảo hay sao? Nếu Thiên Đạo còn, quy tắc còn, thì quái vật phân hoá thành bao nhiêu đều có thể một lần nữa tái sinh?
Mạnh Kỳ quyết định thử đối phó theo hướng này, nếu vẫn không thành công, chỉ đành dựa vào Nguyên Thủy khánh vân và Bát Cửu Huyền Công ngạnh kháng để xông vào trong từ đường.
Đối phó với sự vật loại quy tắc, dưới cấp Truyền Thuyết cơ bản không có khả năng. Nhưng Mạnh Kỳ thì khác, hắn có đặc thù Truyền Thuyết, Bỉ Ngạn và còn là chư quả chi nhân, một lời có thể thành thiên hạ pháp, hơn nữa Vô Cực ấn thuộc về thứ thần công vô thượng thôn phệ được cả mọi quy tắc, Tru Tiên kiếm trận có khả năng xóa bỏ mọi quy tắc, tạo ra sự hủy diệt tuyệt đối, Khai Thiên ấn có thể lấy quy tắc mới thay thế quy tắc cũ, vấn đề chỉ ở chỗ muốn làm được tới như vậy, thì bình thường ít nhất phải Truyền Thuyết.
Nếu thêm đặc thù bản thân và chư quả chi nhân, có lẽ có thể thử một lần.
Mạnh Kỳ hít sâu, cơ thể trở nên to ra, thành Pháp Thiên Tượng Địa, sau đó trong tay xuất hiện Ly Tiên kiếm, từ trên cao nhìn xuống, chém ra một đường kiếm.
Kiếm quang phân hoá, đỏ xanh đen trắng, thời không trì hoãn, vật chất năng lượng chuyển hóa lẫn cho nhau, nối thành sát kiếm trận, ầm ầm hạ xuống, bao phủ tất cả đám quái vật.
“Dưới kiếm này, vạn vật chung kết, quy tắc không tồn, hư vô xưng vương!” Mạnh Kỳ quát to, trong mắt có Lưu Ly đăng, bên thân hiện ra dòng sông hư ảo.
Kiếm khí, hư không cùng tan biến, những con quái vật Thiên Đạo không kịp kêu lên tiếng nào đã bị Tru Tiên kiếm trận hoàn toàn hủy diệt.
Quang mang tiêu tán, hư không xung quanh từ đường trở thành hư vô, biển năng lượng sôi lên, quy tắc điên cuồng tràn vào khu vực này, quái vật Thiên Đạo không còn hiện ra nữa.
Quả nhiên, Mạnh Kỳ thở phào, một đao bổ cửa từ đường, định đi vào.
Đúng lúc này, trời cao mây đen lại tụ, tiên lôi năm màu xuất hiện, đánh thẳng vào trong từ đường.
Vương đại thần côn đang chứng Pháp Thân? Ngay cả động thiên cũng không chắn nổi tiên lôi? Mạnh Kỳ nhíu mày.