CHƯƠNG 22
CHỨNG CỚ TỪ COMBEACRE
Sĩ quan cảnh sát Battle đang làm việc tại Sở cảnh sát vùng Combeacre. Thanh tra Harper, mặt hơi đỏ, nói bằng giọng Devonshire dễ nghe và chậm rãi.
- Thưa ngài, chuyện tất cả là như vậy, mọi chuyện đều có vẻ xuôi xẻ cả. Viên bác sĩ hài lòng. Mọi người hài lòng. Tại sao lại không kia chứ?
- Kể lại tôi nghe chuyện về hai cái chai xem nào. Tôi muốn biết thực rõ.
- Một là chai nước sirô vả. Hình như đó là loại nước bà ta thường uống nhất. Lại còn có một loại sơn dùng để sơn mũ mà bà ta hoặc cô tiểu thư trẻ tuổi cùng sống với bà, hay sử dụng để sơn mũ làm vườn cho sáng màu. Loại sơn này có nhiều và cái chai đựng sơn một hôm bị vỡ. Thế là chính bà Benson đã bảo: "Cho mực sơn vào cái chai cũ kia - cái chai trước đựng sirô vả ấy". Thế đấy. Những người phục vụ trong gia đình đều nghe thấy bà chủ nói như vậy. Cô tiểu thư trẻ, cái cô Meredith ấy, cô hầu phòng và bà quản gia đều nhất trí điểm này. Sau đấy người ta đổ sơn vào chai đựng sirô và để lên cái giá cao nhất trong phòng tắm cùng với nhiều đồ lặt vặt khác.
- Người ta không viết lại nhãn à?
- Không. Tất nhiên thế là cẩu thả rồi. Kết luận của Ban điều tra có ghi rõ việc này.
- Tiếp tục đi.
- Đêm hôm ấy, nạn nhân đi vào phòng tắm, đổ ra một liều lớn, rồi uống cạn. Biết được việc đó, người làm trong nhà liền lập tức đi gọi bác sĩ. Ông này đi vắng vì đã đi thăm bệnh và mãi một lúc sau đó mới gọi được ông ấy tới. Họ đã làm mọi cách nhưng bà ấy vẫn chết.
- Chính bà ấy tin rằng đó là một tai nạn à?
- Ồ, đúng thế. Ai cũng nghĩ như vậy. Hình như các chai đã bị lẫn lộn thế nào đó. Người ta cho rằng cô hầu phòng đã làm việc ấy khi cô ta quét dọn, nhưng cô gái thề rằng mình không lầm lẫn.
Battle im lặng nghĩ ngợi. Một việc dễ dàng như vậy. Lấy chiếc lọ từ trên giá cao xuống và thay vào cái chai ở dưới thấp hơn. Quả là tìm được dấu vết trong sự việc như thế này hết sức khó khăn. Cầm lấy chai bằng cả găng tay, có thể như vậy, và dù sao đi nữa, những vân tay cuối cùng vẫn là của chính bà Benson. Phải, dễ dàng và đơn giản thế thôi. Nhưng kết quả vẫn vậy: giết người! Một vụ phạm tội thành công.
Nhưng vì sao? Điều này vẫn làm ông bối rối? Vì sao nhỉ?
- Cô tiểu thư trẻ tuổi, cái cô Meredith ấy, cô ta có được tiền nong gì sau cái chết của bà Benson không? - Ông hỏi.
Thanh tra Harper lắc đầu:
- Không, bà ta chỉ ở đó có sáu tuần. Một nơi khó khăn, tôi cho là như vậy. Theo quy luật thì các cô gái trẻ không ở đây lâu được.
Battle vẫn bối rối. Những cô gái trẻ không ở lâu được. Rõ ràng là bà già khó tính rồi. Nhưng nếu Anne Meredith không ưa bà chủ thì cô ta có thể bỏ đi, không làm việc nữa, giống như các cô gái trước đây đã làm. Chẳng cần phải giết, trừ phi nếu đó là một vụ báo thù không suy xét. Ông lắc đầu. Giả thiết này có vẻ không thực tế.
- Ai nhận được tiền thừa kế của bà Benson?
- Không thể nói được, cháu trai và cháu gái, chắc thế. Nhưng tiền cũng không nhiều khi bị chia ra làm nhiều phần. Vả lại theo tôi biết thì thu nhập của bà già chủ yếu là tiền trợ cấp thôi.
Chẳng sáng tỏ tí nào. Nhưng bà Benson đã chết, còn Anne Meredith đã không kể lại rằng mình đã từng ở Conbeacre. Thật không thỏa mãn chút nào.
Ông đã hỏi cung rất cẩn thận và cần mẫn. Bác sĩ thì trong sạch và dứt khoát. Chẳng có lý do nào để không tin rằng đây chỉ là một vụ tai nạn. Cái cô - không thể nhớ tên - cô gái tốt đấy, nhưng hơi vô dụng, đã rất buồn và giận. Còn cha sở tại đã nhớ rằng cô bạn đã sống chung với bà Benson trước khi bà này chết là một cô gái xinh đẹp và khiêm tốn. Thường xuyên đến nhà thờ cùng bà Benson. Bà Benson không khó tính lắm tuy hơi nghiêm khắc với thanh niên. Bà còn là một tín đồ Thiên chúa giáo cứng rắn.
Battle đã hỏi thêm một hai người người nữa song chẳng thu được gì giá trị lắm. Người ta không nhớ mấy về Anne Meredith. Cô đã sống với họ có vài tháng, thế thôi. Nhân cách cô gái không đủ sinh động để gây ấn tượng lâu dài. Lời mô tả thường được nói ra là "Cô bé nhỏ nhắn xinh đẹp".
Người ta kể về bà Benson còn rõ nét hơn một chút. Một bà già ngay thẳng, nghiêm khắc với người làm và thường xuyên thay đổi các cô hầu phòng. Một người hay gắt gỏng, chỉ vậy thôi.
Tuy thế, Battle rời Devonshire với ấn tượng vững chắc rằng vì một lý do nào đấy chưa rõ, Anne Meredith đã cố ý giết chết bà chủ của mình.