Chương 16: Niếp Nhân Thế
Niếp môn, ở Vương quốc Mogadishu được xem là một kiến trúc rất đặc biệt. Mỗi khu nhà cao cấp đều có một phòng bí mật, giống như mỗi ông trùm đều có một chuyện bí mật, Niếp môn cũng không ngoại lệ. Căn phòng bí mật của Niếp môn ở tầng thứ ba dưới lòng đất, tuy là tầng thứ ba, nhung lại cách tầng thứ hai bốn mươi sáu thước*. Cung điện Niếp môn ở trên đỉnh núi, căn phòng bí mật vừa vặn ở giữa sườn núi, bốn phía được bao quanh bởi những sườn đồi, kín đáo đến nổi cho dù bên ngoài là chiến tranh thế giới thứ ba, bên trong vẫn có thể ca múa mừng cảnh thái bình.
* Thước Trung Quốc nhé. 1 thước = 30 cm
Một chiếc Bugatti màu đen chậm rãi chạy xuống tầng hai, La Sâm ngồi ở vị trí lái xe, trong xe còn có ba người, hai nam một nữ, trong đó một người là Lãnh Thanh Thanh. Cô lúc này có chút sốt ruột, bởi vì đôi mắt bị người khác bịt kín, muốn lấy tay tháo xuống cũng không được, hai tay bị trói trên xe. Ngoài ra còn có hai người, người thanh niên trẻ là Tiêu Tông, một người lớn tuổi là Tra Nhĩ giáo sư, hai người bọn họ cũng bị như vậy, chỉ có điều không giống như Lãnh Tang Thanh lộ rõ vẻ sốt ruột như thế.
"Lãnh tiểu thư, xin cô kiên nhẫn một chút, chúng ta sắp tới nơi rồi." La Sâm rất nho nhã lễ phép, ông nhìn ra vẻ không an phận của Lãnh Tanh Thanh.
Lãnh Tang Thanh không hề trả lời, cố gắng thở đều, lúc này cô cảm giác hình như xe dừng lại, tiếp theo hình như nghe được tiếng "Thì thầm", sau đó cả người cả xe tiếp tục đi xuống nữa. Không sai, đây là trong thang máy, Lãnh Tang Thanh rất chắc chắn vì điều này.
Xuống chừng bốn mươi giây, chính thức "hạ cánh", cơ thể hơi run lên, xe lại tiếp tục chạy, nhưng lần này rất nhanh liền dừng lại.
Ngay lúc này cô mới biết được, hóa ra Tiêu Tông cũng là một phần trong kế hoạch ghép não lần này, cho tới lúc bọn họ đồng ý tiếp nhận sự giúp đỡ của Niếp môn cho cuộc nghiên cứu phẫu thuật này, cũng biết ai là người tài trợ cho hội, nhưng hội chỉ dựa vào văn kiện để trao đổi, quan trọng là cùng cuộc giải phẫu này phải giữ bí mật, thành viên trong hội rốt cục có những ai cô cũng không biết, điều duy nhất có thể xác định là, người trung tâm của hội này là cô và Tra Nhĩ giáo sư, vả lại, hội hẳn là có bảy người, lúc cô được Tiêu Tông đưa vào Niếp môn chỉ có ba người bọn họ, vậy bốn người kia đâu?
"Các vị, đã tới trước cổng địa ngục rồi, đừng quên hành lý của mình." La Sâm nói giỡn một câu, sau đó giật chốt mở, còng trên tay ba người liền mở ra.
" Rốt cục có thể đem cái thứ chết tiệc này tháo xuống rồi.". Lãnh Tang Thanh là người đầu tiên tháo khăn vải che mắt xuống, nheo nheo mắt.
Vài người lần lượt xuống xe, cố gắng khôi phục lại ánh mắt, lại sửng sốt phát hiện, sau khi trải qua cuộc hành trình trắc trở lại quay về ngay điểm xuất phát là đại sảnh phòng khách.
"La Sâm tiên sinh, đây là?" Tra Nhĩ giáo sư mở miệng, ông không hiểu vì sao lại quay lại điểm xuất phát. Tiêu Tông cũng có lộ vẻ khó hiểu mà nhìn xung quanh. Nhưng chỉ có Lãnh Tanh Thanh là rất bình tĩnh, cô quan sát từng điểm thay đổi nhỏ trong căn phòng
Thứ chiếu vào cửa sổ không phải ánh nắng, mà là ánh đèn.
Tiếp theo, tiếng bước chân trầm ổn vang lên, từ phía sau mọi người truyền đến, mọi người nhìn lại, một thân sĩ với bộ âu phục màu trắng, trên mặt mang theo nụ cười mà đi tới. Nhìn từ trên khuôn mặt, người này phải là một người lớn tuổi, nhìn vóc dáng, lại có vẻ hết sức cường tráng, hắn mở hai tay, tay trái còn mang theo một tẩu thuốc cổ hết sức tinh xảo khói còn đang bay, dáng cười ưu nhãn có thể nhận thấy hắn rất đối tốt với khách, nhưng trong đôi mắt lại có một tia cảnh cáo người lạ chớ có lại gần.
"Tiếp đón chậm trễ, xin thứ lỗi cho sự thất lễ của tôi, những người tôi mời tới đây đều là nhân tài, tên của tôi là Niếp Nhân Thế, mọi người có thể gọi tôi là Niếp lão, tiếp đón không chu đáo, xin lượng thứ."
"Tiên sinh." La Sâm cúi chào, sau đó đi đến phía sau Niếp Nhân Thế.
Niếp Nhân Thế là chưởng sự cao nhất ở Niếp môn, trong đầu Lãnh Tang Thanh đã phác họa ra dáng vẻ của hắn, nhưng thực tế kém rất xa, chỉ là thực tế Niếp Nhân Thế là một người rất thích phong cách cổ điển phương tây, tất nhiên, đừng nhìn vào đôi mắt hắn.
Giáo sư Tra Nhĩ đẩy gọng kính, quan sát kỹ lưỡng đối phương một chút, sau đó cứng nhắc mà nói: Niếp tiên sinh, ông vẫn khỏe chứ?"
Niếp Nhân Thế bước tới trước, hơi khom lưng mà nhìn gáo sư Tra Nhĩ: "Không nên khách khí, không nghĩ kiếp này lại có thể gặp gỡ với bậc kì tài trong giới y học, Tra Nhĩ giáo sư, Niếp mỗ vô cùng vinh hạnh."
"Quá khen ,quá khen." Vẻ mặt của Giáo sư Tra Nhĩ hiện ra vẻ khiêm tốn.
Niếp Nhân Thế quay đầu nhìn hai người trẻ tuổi, đưa tay: "Hai vị chắc là kỳ tài trong giới y học Lãnh Tang Thanh và kỳ tài trong giới khoa học Tiêu Tông rồi, thật là anh hùng xuất thiếu niên, hân hạnh hân hạnh. Nhất là Lãnh tiểu thư" hắn chuyển đề tài, đối diện với cô, "Quả thực cùng với anh trai cô đều là những người xuất sắc."
Lãnh Tang Thanh cau mi, một đôi mắt động lòng người tràn đầy vẻ cảnh giác, nghe những lời ấy, có một chút kinh ngạc: "Ngài là chỉ...?"
Niếp Nhân Thế nhớ tới Lãnh Tang Thanh chỉ có một người anh trai, vì vậy nói tiếp: "À, là huynh trưởng của Lãnh tiểu thư."
Lãnh Tang Thanh trong nhất thời có cảm giác như hóa đá: "Niếp lão, biết đại ca của tôi?"
"Vâng, từng gặp một lần, nhưng cũng khiến cho kẻ khác suốt đời khó có thể quên." Hắn hình như suy tư một chút.
Lãnh Tang Thanh cắt ngang suy nghĩ của hắn, giọng điệu rất kiên quyết mà nói: “Tôi tin rằng, Niếp lão rất có con mắt nhìn người, để Niếp lão xem trọng, ba đứa trẻ Lãnh gia mỗi người đều rất nổi tiếng, chúng ta nên đi thẳng vào vấn đề chính đi." Cô mặc dù không kiêng kỵ người khác bàn tán về đại ca của mình, nhưng ít nhiều không muốn nghĩ tới bóng dáng của đại ca.
"Đúng là một cô gái làm cho người khác phải nể phục, chỉ bằng điểm ấy, cô trong lòng tôi đã vượt xa đại ca của cô rồi." Niếp Nhân Thế quả quyết mà nhìn vào đôi mắt của Lãnh Tang Thanh.
Trong lòng Lãnh Tang Thanh có chút mừng thầm, khóe miệng vô ý mà cong lên.
Niếp Nhân Thế xoay người, làm động tác "Mời": "Các vị, mời ngồi." Ba người đều ngồi một bên sô pha, bản thân ngồi xuống đối diện với bọn họ.
Sau khi ngồi xuống Tra Nhĩ giáo sư lại tỉ mỉ mà đánh giá Niếp Nhân Thế, thực ra từ khi gặp hắn tới giờ, Tra Nhĩ giáo sư cũng không ngừng quan sát hắn, điều đó cũng sớm bị Niếp Nhân Thế phát hiện.
"Không biết cách ăn mặc của tôi ngày hôm nay có ảnh hưởng tới tâm tình Tra Nhĩ giáo sư không, nếu có, tôi cảm thấy rất áy náy." Nói xong, hắn đem cái tẩu đặt trong miệng hút một hơi.
"À, không phải, Niếp tiên sinh hiểu lầm rồi, tôi chỉ đang quan sát tình trạng bệnh của ngài." Ông đẩy đẩy gọng kính tiếp tục nói: "Từ trong đôi mắt ngài có thể nhận ra gan của ngài có chút bị tổn thương, hẳn là liên quan đến thói quen uống rượu của ngài, mà hô hấp của ngài có chút tạp âm, âm thanh vọng từ phía sau, cho nên là từ phổi của ngài vọng lại, tôi nghĩ cái kẻ đầu sỏ gây nên việc này chính là thứ trong tay ngài. Đây đều là chút chứng bệnh đơn giản, không cần lo ngại, tôi quan sát thân thể ngài, thật sự không phát hiện ra ngài bị bệnh gì ở não, cho nên..."
"Ha ha ha..."Niếp nhân Thế cười sang sảng: "Tra Nhĩ tiên sinh quả nhiên là cao nhân, chỉ hơn mười phút quan sát ngắn ngủi, là có thể nhìn ra được chứng bệnh bên trong người tôi, Niếp mỗ cũng nói thực với các vị, trước đây trên danh nghĩa là mời các vị đến đây chữa bệnh cho Niếp mỗ, nhưng thật ra người muốn trị bệnh, không phải là tôi."
Một già một trẻ, lộ vẻ vô cùng kinh ngạc, Lãnh Tang Thanh đã sớm dự liệu được tình huống này, hắn cũng giống như những kẻ có tiền khác thường sử dụng phương thức này, trong lòng cô bắt đầu suy đoán rốt cục người phải điều trị là ai, con riêng? Hay lại là một nữ minh tinh quốc tế có sắc đẹp mê hồn, không, có lẽ là một nam minh tinh cũng không nói chừng, ai nói rõ được sự ham thích của kẻ có tiền chứ?
Cô không hỏi người này là ai, trong lòng hiểu rõ Niếp Nhân Thế chịu nhiều trắc trở như vậy, đơn giản là không muốn để người khác biết chuyện này, huống hồ loại chuyện này mà càng truy hỏi, e rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Niếp Nhân Thế thu hồi lại dáng vẻ tươi cười lúc trước: "Tôi nghĩ đây là một cuộc phẫu thuật hết sức khó khăn, bởi vì nguyên nhân là thiết bị, tại đây tôi có thể lược bỏ một chút khó khăn, chỉ có điều tôi không có phương pháp làm, chỉ có thể làm như vậy. Điều trị rườm rà như thế, chỉ có thể giao ấy vị kì tài, tôi mới có thể yên tâm."
Hắn không nói đến bốn vị kia, điều này làm cho Lãnh Tang Thanh càng cảm thấy kì lạ.