Chương 63: Mộng Một Hồi
Lúc xe đi về biệt thự , mưa đã tạnh nhưng phía chân trời vẫn tối đen như cũ.
Niếp Ngân lái xe, tóc có chút hỗn độn, hai mắt bên trong có thể thấy rõ nhũng tơ hồng.
Trên khuôn mặt hắn đã không còn lo lắng như lúc trước, mà bấy giờ không buồn cũng chẳng vui, mặt không chút thay đổi vô cùng bình tĩnh.
Hắn thỉnh thoảng liếc mắt một cái nhìn kính hậu, toàn bộ thân thể Lãnh Tang Thanh nằm bên nghế phụ, tựa như một chú mèo Ba Tư dịu ngoan.
Hai gò má ửng đỏ, trên mặt vẫn còn lưu lại dấu nước khô, làm cho người ta nhìn sẽ cảm thấy cảnh này thật đẹp và vui, lại có chút đau lòng.
Niếp Ngân không có thông báo với người trong nhà, bởi vì hắn biết Tần quản gia nhất định sẽ ở trước cửa trờ hắn trở về.
Hắn không muốn ảnh hưởng đến Lãnh Tang Thanh đang nghỉ ngơi, trong vòng vài ngày, con “Mèo Ba Tư” này đã trải qua quá nhiều vất vả, nhiều sóng gió, hắn hiện tại muốn cô được yên tĩnh, cho dù chỉ một chút.
Đi vào của lớn, xe dừng ở bãi đỗ xe.
“Dậy đi, chúng ta đến rồi.”
Âm thanh của Niếp Ngân không quá lớn, nhắc nhở một câu, tuy giọng không lớn nhưng cũng đủ đánh thức một giất ngủ say của cô.
Hắn xuống xe, châm một điếu xì gà, đợi khoảng hai phút nhưng không thấy Lãnh Tang Thanh xuống xe khiến cho Niếp Ngân có chút không kiên nhẫn .
“Nha đầu chết tiệt kia, đang chờ tôi mở cửa xe sao?” Dứt lời, hắn gõ lên mặt cửa kình, mở cửa xe cho người khác là chuyện hắn chưa bao giờ làm.
Vài tiếng sau, người trong xe không có phản ứng.
Niếp Ngân trong lòng cả kinh, ánh mắt đột nhiên nhanh, một loại dự cảm xấu tự nhiên ập đến.
Hắn chạy nhanh mở cửa xe, kéo Lãnh Tang Thanh lại trên người cô lúc đó nước vẫn còn chưa khô, tay đặt lên cái trán của cô, quả nhiên Lãnh Tang Thanh cái trán ấm đến phỏng tay.
Niếp Ngân cắn chặt hai hàm răng, trong lòng giống như bị thứ gì đó đâm vào.
Hắn ôm cô, chạy vội về phía biệt thự, cánh tay Lãnh Tang Thanh buông thoãng xuống dưới, hai mắt nhắm liền, hơi thở mỏng manh, trong miệng nỉ non cái gì đó, hoàn toàn mất đi ý thức.
Thanh âm kinh động đến người trong biệt thự , Niếp Nhân Quân ở bên cửa sổ nhìn đến cảnh này rất khẩn trương, phủ thêm chiếc áo ngủ chạy nhanh ra khỏi phòng ngủ, Tần quản gia cũng từ phòng mình vọt ra, một bên gọi điện thoại, một bên lo lắng đi xuống thang lầu, người làm trong biệt thự cũng nhộn lên, trong phòng y tế người hầu cũng đã chuẩn bị tốt mọi thứ.
“Chuyện gì sảy ra ? Thanh Nhi làm sao vậy? Hai đứa sao lại đi cùng nhau?”
Niếp Nhân Quân hô to theo sát bên cạnh Niếp Ngân, nhìn thấy cánh tay của Lãnh Tang Thanh buông thõng xuống dưới, hắn đau lòng đem tay cô để ở trong tay mình.
“Cô ấy phát sốt. Phòng y tế chuẩn bị có tốt không?”
Niếp Ngân đè thấp thanh âm, cực vì nghiêm túc.
“Không thành vấn đề , đều đã chuẩn bị tốt , Ngân thiếu gia.”
Tần quản gia chạy theo hai cha con Niếp Nhân Quân , dù sao đối mặt với cha, hắn thật lực bất tòng tâm.
Cửa phòng y tế rộng mở, Niếp Ngân đem lãnh tang thanh cẩn thận đặt trên giường, các bác sĩ đều vây quan cô.
Ống tiêm.
Dụng cụ.
Thuốc.
Vì muốn dùng dụng cụ chữa bênh cho Lãnh Tang Thanh nên mọi người phải ra ngoài.
“Niếp tiên sinh, Ngân thiếu gia, vì chữa bênh, mời các ngài ra ngoài trờ.” Một bác sĩ đi đến trước mặt hai cha con rất cung kính nói.
“Các người phải chữa khỏi cho cô ấy! Biết không!”
Buông lỏng Lãnh Tang Thanh ra, Niếp Nhân Quân cực vì nghiêm khắc với các bác sĩ, sau đó lôi cánh tay Niếp Ngân hai người đi ra ngoài cửa.
Niếp Ngân vẫn trầm mặc không nói, nhưng tất cả mọi người cũng nhìn ra được hắn bây giờ vô cùng lo lắng .
“Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Không phải con trở về Niếp môn sao? Thanh Nhi sao lại biến thành thế này?”
Niếp Nhân Quân ổn ổn cảm xúc, lại chất vấn Niếp Ngân.
“Con về Niếp môn tìm được cô ấy, cô ấy thành như bây giờ...... Là do con .”
Ánh mắt Niếp Ngân tối tăm, nhìn thẳng của phòng y tế , ánh mắt thủy chung không có rời đi.
“Cái gì? Tìm thấy Thanh Nhi ở Niếp môn!”
Niếp Nhân Quân cùng Tần quản gia đồng thời trừng lớn hai mắt, trong ánh mắt khó hiểu lại toát ra vẻ lo lắng càng nhiều.
“Lập tức kể cho cha biết tất cả mọt việc.”
Niếp Nhân Quân hét lớn một tiếng, này không phải hỏi Niếp Ngân, mà chính là mệnh lệnh.
“Thật có lỗi, cha hiện tại con không nghĩ nói chuyện gì cả.”
Niếp Ngân cúi đầu, thản nhiên đáp lại một câu, thanh âm trầm thấp có chút khàn khàn.
Vốn tưởng rằng cha sẽ nổi trận lôi đình với hắn, nhưng lần này lại làm cho Niếp Ngân có chút ngoài dự đoán.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua cha mình, trên mặt cha không sắc bén như trước, lại tương phản có chút ý cười thong dong, ngay cả Tần quản gia đã ở bên cạnh cũng cúi đầu, mân miệng.
“Xú tiểu tử, trong lòng rốt cục có thể xác định một chuyện rồi.” Niếp Nhân Quân vỗ vỗ đầu vai Niếp Ngân.
Niếp Ngân giờ phút này có chút xấu hổ, nhưng chỉ ở trong lòng, không có biểu hiện ra ngoài, cực kỳ bình tĩnh giải thích một câu:“Cha hiểu lầm rồi , bởi vì cô biết đến càng nhiều, cho nên chờ cô ấy tỉnh lại rồi nói chuyện này sau, sẽ rõ ràng hơn một chút.”
Khóe môi Niếp Nhân Quân khóe giương lên, cười lạnh một tiếng.
“Hừ hừ, được rồi, cha tin .” Dứt lời, xoay người chậm rãi rời đi.
“Thằng con trai này, thời gian cha sống nhiều hơn con, cho nên đối với sự hiểu biết, cha tất nhiên biết rất nhiều hơn con .”
Hắn vừa đi, đắc ý nói xong, thanh âm ở hành lang chậm chạp không chịu tán đi.
--------------
“Thanh Nhi, em còn muốn ở bên ngoài hồ nháo bao lâu, mau cùng anh về nhà đi.”
“Ôi chao? Anh?”
Lãnh Tang Thanh gặp được anh trai Lãnh Thiên Dục, cả người nhất thời khẩn trương nhanh chóng đứng lên.
“Anh! Sao anh lại ở chỗ này?”
Anh trai không nói gì rất nghiêm khắc, túm lấy Lãnh Tang Thanh.
“Anh tới đón em, anh đã tìm một người đàn ông tốt, lập tức trở về kết hôn.”
“A?”
Cô lập tức đẩy Lãnh Thiên Dục ra, lùi về phía sau mấy bước.
“Anh, còn...... Còn không được, em không thể trở về kết hôn, em...... em đã yêu người khác rồi!”
“Cái gì?”
Anh trai nói tiếp.
“Em cho đã chọn được người ưng ý, tên của hắn kêu là Niếp Ngân.”
“Niếp Ngân!!!”
Cô ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn anh, hình ảnh có chút mơ hồ, xoa xoa hai mắt lại nhìn đi.
Nhưng trước mắt cô không phải là anh trai Lãnh Thiên Dục mà là, là, là La Sâm quản gia, chỉ thấy hắn cầm hai thanh chủy thủ (kiếm, hoặc dao), hung tợn hướng đâm tới mình, nhưng cô lập tức ngã xuống.
Lúc đó có một lực kéo cô xuống, Niếp Ngân ở bên cạnh lập tức hướng tới cô, lấy người đỡ hai thanh chủy thủ gắt gao cắm vào sau lưng Niếp Ngân.
“Không...... Không!!!”
Lãnh Tang Thanh ngồi mạnh dậy, mở to mắt, đầu ướt đãm, ướt đẫm vạt áo.
Cô xoa xoa nước mắt, quay đầu, Niếp Ngân trên ghế đang ngủ.
Ngay cả quần áo, cũng không đổi.