Chương 46: Một Màn Kịch Liệt

Niếp môn.

Lễ đường.

Mùi giết chóc tràn đầy trong mỗi phần tử không khí.

Niếp Nhân Quân, Niếp Ngân, Niếp Tích, ba cha con giống như những con thú bị bao vây, mỗi một tiếng thở đều nghe ra sự hung tàn trong đó.

Ngoại trừ những người trong gia tộc Niếp môn, mấy người phú giáp thương hào, nguyên thủ quốc gia, cũng đều vọt tới chỗ cửa chính, bọn họ cũng không hề muốn tham gia vào trận tranh đấu trong gia tộc này, càng sợ bản thân bị liên lụy, thấy Niếp Nhân Hằng đi đến chặn cửa chính lại, bọn họ lại dao động, đành phải khúm núm mà tựa vào góc tường.

Tình huống đột ngột phát sinh, khiến cho quản gia La Sâm một mực đứng ngoài cửa xem trò vui cảm thấy có chút bất ngờ, chỉ có điều sau đó thì vẻ mặt khôi phục lại dáng vẻ bình thường.

Mọi việc có diễn ra đúng như kế hoạch không cũng như nhau, chẳng hề dùng tay mình đối phó với người nhà Niếp Ngân, hắn ở Niếp môn lâu như vậy, tự nhiên hiểu rõ mối quan hệ trong gia tộc Niếp môn, đây cũng là nguyên nhân hắn thông báo cho Niếp Nhân Hằng mang bào vệ tới.

Hành động bây giờ của Niếp Tích, tự nhiên sẽ chọc tức người nhà Niếp Nhân Nghĩa, nghĩ tới đây, hắn đắc ý cười nhạt.

Mà Niếp Hoán ngồi trên xe lăn trước mặt hắn, khóe mắt đã nhận ra phản ứng của La Sâm, đôi lông mày vô ý mà hiện lên một tia thất vọng.

"À? Đây không phải là con dâu của Niếp Nhân Nghĩa sao? Lớn lên không ngờ xinh đẹp như vậy." Niếp Nhân Hằng làm ra một bộ mặt ngạo mạn, say mê mà nhìn Tu Nguyệt, kéo dài từng tiếng.

Chỉ có điều hắn cũng không từ bỏ ý nghĩ, sao đó lần nữa giơ súng lên, chĩa vào Niếp Tích chuẩn bị bóp cò.

"Ngươi điên rồi sao?" Niếp Nhân Nghĩa ở một bên chặn tay Niếp Nhân Hằng xuống, tức giận mà quát hắn, mà con hắn ở một bên không ngừng cầu xin Niếp Tích.

"Niếp Tích, ngươi thả cô ấy ra trước, chúng ta chuyện gì cũng có thể thương lượng!" Niếp Nhân Nghĩa quay lại Niếp Tích hét lớn, trong ánh mắt toát lên vẻ hoảng loạn.

"Không!" Niếp Tích không để ý đến lời nói của hắn, lắc đầu bất đắc dĩ, thực ra là anh càng không muốn nhiều lời, anh không hy vọng mọi người càng khắc sâu hình ảnh của anh lúc này.

"Ngươi rốt cục muốn thế nào?" Niếp Nhân Nghĩa thấy Niếp Tích không để ý đến mình, tâm tình có chút nôn nóng.

"Rời khỏi." Niếp Tích lạnh lùng nói ra hai chữ.

"Cứu em, ông xã, nhất định phải cứu em, mạng em không hề gì,cũng không thể liên lụy đến con chúng ta, không thể một xác hai mạng!" Tu Nguyệt càng châm dầu vô lửa mà nói.

Chồng cô nghe tiếng ngẩn ra, không biết gì mà nhìn bụng Tu Nguyệt một chút, lại nhìn vẻ mặt của cô: "Nhưng mà, chúng ta không phải..."

Niếp Nhân Nghĩa nghe được những lời này, hàm dưới như rớt xuống, hai con mắt mở giống như chuông đồng, cháu trai mình chưa ra đời đã gặp nguy hiểm, đây giống như muốn đòi mạng hắn.

"Được, Niếp Tích, chỉ cần ngươi thả Tu Nguyệt ra trước, chúng ta cái gì cũng có thể nói, tôi bảo đảm!" Niếp Nhân Nghĩa không ngờ lại đáp ứng với Niếp Tích.

"Thả hắn đi? Đây là tên phản đồ lớn nhất Niếp môn từ trước đến nay, tôi thấy ngươi điên rồi!" Niếp Nhân Hằng lần nữa giơ súng trong tay lên.

Niếp Nhân Nghĩa chặn trước họng súng, hổn hển mà nhìn chằm chằm Niếp Nhân Hằng: "Không được nổ súng! Hôm nay trước hết thả bọn họ ra, lại có vấn đề gì? Tình huống hiện nay, ngươi nhất định phải chiều ý tôi, nếu không Niếp Nhân Nghĩa tôi cho dù liều mạng, cũng sẽ dùng toàn bộ tài sản của tôi đối đầu với ngươi tới cùng.

Niếp Nhân Hằng hiện lên chút do dự, vẻ mặt âm tà mà nhìn Niếp Nhân Nghĩa, sau đó cười lớn: "Ha ha ha ha, chỉ bằng ngươi, ngươi có thể làm gì ta?"

Sau đó, hắn đẩy Niếp Nhân Nghĩa ra.

"Này hắn đâu? Tôi muốn biết hắn có thể làm gì ngươi."

"Cha! Đừng! Đừng nổ súng!"

Ngoài cửa.

Truyền đến âm thanh náo loạn.

Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Niếp Ngân một tay nắm tóc Niếp Nhiên, tay kia dùng súng chĩa vào đầu hắn, từ góc phòng từ từ đi tới.

Nhìn thấy con trai mình bị Niếp Ngân bắt giữ, cánh tay Niếp Nhân Hằng theo bản năng buông súng xuống, vội vã chạy ra khỏi lễ đường, căm phẫn cùng hoảng sợ mà nhìn chằm chằm Niếp Ngân.

Niếp Ngân dùng súng chỉ chỉ vào hắn, ý bảo hắn dừng di chuyển đến phía trước.

"Ngươi...Tên đê tiện nhà ngươi, đúng là xen lẩn trong đám người chạy ra sao?" Niếp Nhân Hằng lúc này, hàm răng nghiến lại mà phát ra tiếng.

Niếp Ngân cười nhạt một tiếng: "Quá vội còn không cẩn thận làm rớt súng của ngươi."

Đang nói chuyện, Niếp Nhiên muốn giãy giụa ra khỏi tay Niếp Ngân, ra sức mà giãy giụa, cũng không biết cánh tay Niếp Ngân nắm tóc hắn có phải là kiềm sắt không, với sức lực của hắn căn bản không thoát ra được, Niếp Ngân đối với sự giãy giụa của hắn dường như có chút tức giận, dùng cán súng dập vào đầu hắn một cái, máu đỏ trong nháy mắt chảy ra.

"Đừng làm càng!" Niếp Nhân Hằng la lớn, sự nóng ruột cũng giống như Niếp Nhân Nghĩa vừa nảy.

Niếp Ngân nhìn chằm chằm Niếp Nhân Hằng, khí lạnh bức người mà nói: "Ông cũng đã làm càng lâu như vậy rồi, tôi cũng muốn làm càng một lần."Niếp Nhân Hằng tức giận đến nổi tất cả ngũ quan đều méo mó, cánh tay cầm súng run lên, các gân xanh đều nổi lên, hắn không thể che đậy hết sự phức tạp này.

"Ngươi phải biết rằng, cho dù hôm nay chúng ta có thể buông tha cho các ngươi, số phận các ngươi cũng sẽ không thể thay đổi."

Niếp Ngân lộ ra vẻ mặt ngạo mạn, dáng tươi cười sắc bén khiến người khác run rẩy: "Tôi ngược lại muốn xem, rốt cục là ông sống lâu hay tôi sống lâu." Sau đó anh bảo kẻ dưới: "Mang cha ta lên xe."

Niếp Nhân Quân sửa lại quần áo, khóe miệng trề xuống, tràn đầy căm hận cùng kiêu ngạo mà nhìn quét qua từng người, đi ở trước mặt.

Niếp Tích đổi lại càng thuận tiện bảo vệ cha, ghìm súng, đi ở phía sau, cũng không ngờ tới, Tu Nguyệt cũng đứng dậy, đi tới giữa hai người, vẫn trong tình trạng bị bắt như cũ.

Vẻ mặt Niếp Tích có chút sốt ruột, chặn ngang cổ cô, giả bộ giơ súng chĩa vào đầu cô, thấp giọng bên tai cô mà nói: "Đại tiểu thư của tôi, cô còn muốn thế nào?"

Vẻ mặt Tu Nguyệt vẫn hoảng hốt như trước, nhỏ giọng trả lời: "Nhanh như vậy đã đem ân nhân cứu mạng vứt sang một bên rồi sao? Dẫn tôi đi."

"Đừng làm càn, tuyệt đối không được, cô như vậy sẽ càng thêm phiền phức." Niếp Tích kiên quyết từ chối yêu cầu của cô.

Đôi mắt thanh tú của Tu Nguyệt trong lúc đó hiện lên một chút giận dỗi, tay cô lén lút đưa ra phía sau lưng bấm Niếp Tích một cái: "Nhất định phải dẫn tôi đi, tôi trong lúc vô tình phát hiện một bí mất, ban đầu chỉ tưởng rằng là một chuyện nhỏ không liên quan, nhìn bây giờ nhìn lại, đối với anh mà nói cũng được coi như một bí mật lớn." "Đây là sự lựa chọn của các người sao? Xem ra cũng chẳng phải thông minh." Hai tay Isabella khoanh lại trước ngực, đối mặt với cảnh như vậy, cô gặp nguy không loạn, ánh mắt điềm tĩnh đến cả đàn ông cũng không điềm tĩnh được như vậy.

"Có lẽ không tính là thông minh, nhưng đây là lựa chọn duy nhất." Niếp Ngân khom người, nét cười còn đọng bên môi, hai mắt nhìn quét qua tất cả mọi người, đầy sát khí.

“Ngươi phải biết rằng, cho dù các ngươi có thể chạy ra khỏi đây, cũng không trốn thoát khỏi bàn tay Niếp môn, bất kể các ngươi có ở ngõ ngách nào trên thế giới, Niếp môn muốn tìm đến các ngươi cũng dễ như trở bàn tay." Isabella dường như muốn thuyết phục Niếp Ngân thu tay lại, dù sao lúc này, hành động của bọn họ sẽ làm cho chuyện mưu sát Niếp Nhân Thế càng thêm khó giải thích.

"Còn muốn tiếp tục tán gẫu sao? Đàn bà các người đúng là động vật phiền phức." Niếp Nhân Hằng ở một bên sốt ruột mà phàn nàn, sau đó lấy từ trong ngực ra một khẩu súng.

"Phằng phằng!"

Khẩu súng này đã sớm hướng tới Niếp Tích mà bắn, thấy tay của con trai mình bị Niếp Tích bẻ gẩy, trong lòng hắn căm phẫn đã kiềm chế đủ lâu rồi.

Niếp Tích xoay người một cái, viên đạn không bắn trúng anh, bay lên cao, anh từ trong tay áo lấy ra một cây dao găm, lúc sắp rơi xuống, con mắt nhìn thẳng vào khẩu súng trong tay Niếp Nhân Hằng, tay phải vung lên, con dao găm nhanh chóng bay về phía Niếp Nhân Hằng.

Mặc dù Niếp Nhân Hằng to béo, nhưng khi còn thanh niên đã chịu nhiều đặc huấn đến hôm nay cũng xem như không bị bỏ phí, chỉ thấy hắn nghiêng người, con dao bay qua vạc áo trước của hắn, cắm phía sau hắn vài centimet trên tường, thân dao rơi xuống phân nửa.

Nhìn thấy một màn như vậy, những người vô tội khác cũng không ngốc nữa, tạo thành những tiếng thét chối tai, ào ào chạy ra cửa, một đoàn người chen chúc, Niếp Nhân Hằng dù to lớn cũng không chống nổi sự va chạm đó. Những người khác của Niếp môn cũng đều đi ra ngoài, so với người phát bệnh điên như Niếp Nhân Hằng, bọn họ không muốn hiến thân cho bạo lực.

Cùng lúc đó, bảo vệ của Niếp Nhân Hằng vẫn đợi lệnh từ bên ngoài cùng với quản gia La Sâm đã sắp xếp người đâu vào đó, tất cả đều chạy trở vào.

Niếp Nhân Hằng nhặt khẩu súng trên mặt đất, lần nữa giơ lên, nhưng ba cha con trước mặt đã sớm đều tự tìm chỗ thoát rồi, chỉ có điều trước mắt thì vẫn còn mấy người thế này có thể dùng đỡ đạn, Niếp Nhân Hằng hoàn toàn không đồng ý.

"Nhìn cái bàn trên lễ đài, coi phát đạn của tôi! Tôi phải giết hết những kẻ đồng bọn với hung thủ, tất cả sẽ biến thành tổ ong vò vẽ!" Khuôn mặt Niếp Nhân Hằng méo mó, lớn tiếng quát.

Mọi người, họng súng đều hướng về phía cái bàn, ra sức mà bóp cò, tiếng giống như một trận mưa trút nước, vang vọng khắp hoa viên của Niếp môn, những người không thuộc về Niếp môn, chạy vào xe tìm chỗ trốn ình, suy nghĩ cách rời khỏi chỗ này, tình cảnh hỗn loạn này.

May mà, cái bàn là làm từ loại gỗ thượng hạng hơn nữa còn có lớp da thật bao chế mà thành, mấy viên đạn vẫn không có cách nào xuyên thấu, lộ ở một mặt bên ngoài, sớm bị rách tả tơi, Niếp Nhân Quân núp ở phía sau vẫn không bị tổn thương một chút nào, chỉ có điều, kiên trì không được bao lâu.

Niếp Tích trốn ở phía sau quan tài, nhìn tình cảnh của cha, nôn nóng vô cùng, nhưng bây giờ bất kể là ai cũng không thể lao ra, bằng không toàn thân lập tức sẽ giống như mặt ngoài của cái bàn, gay go nhất là, trên người cũng không mang theo súng.

Đúng lúc này, sau lưng Niếp Tích bị một người vỗ mạnh, anh cảnh giác mà nhìn lại, nhưng phát hiện ra là một khuôn mặt mỹ nữ, dùng ánh mắt nghi vấn mà nhìn chằm chằm mình.

"Tu Nguyệt! Sao cô lại ở chỗ này?" Niếp Tích vô cùng lo lắng trong đó cũng có chút ngạc nhiên.

Tu Nguyệt không để ý đến vẻ kinh ngạc của anh, túm lấy áo Niếp Tích, kéo lại, dùng mũi ngửi ngửi trên người Niếp Tích.

"Lần này không sai rồi."

Cô tiếp tục nắm lấy tay Niếp Tích, đem một khẩu súng lục màu bạc kín đáo đưa cho anh, vẻ mặt lo lắng mà có phần bình tĩnh: "Bắt tôi! Mau!"

Niếp Tích cầm khẩu súng nhìn thoáng qua, đôi mày níu lại, phải để một cô gái bảo vệ mình, đây là chuyện sỉ nhục nhất cuộc đời anh, nhưng tình hình trước mắt bắt buộc, chỉ có như vậy mới xoa dịu một chút tình cảnh khốn khó của cha.

"Anh chờ cái gì? Bác trai bên kia sắp không được rồi!" Tu Nguyệt lo lắng mà lớn tiếng nói.

Cô hiểu rõ vì sao Niếp Tích không tình nguyện, anh thậm chí tình nguyện chịu vài viên đạn, cũng không muốn cưỡng ép một nữ nhân, chỉ cần có cách khác, cho dù khả năng chỉ là một phần trăm, anh cũng sẽ sử dụng, thế nhưng với tình hình hiện tại, ngay cả biện pháp một phần trăm cũng không có.

Niếp Tích đấu tranh mà nhìn Tu Nguyệt, căm giận mà nói rằng: "Đối với tôi mà nói cũng không phải là chuyện tốt gì."

Tu Nguyệt cười quyến rũ: "Mặc kệ thế nào, chỉ cần anh sống, với tôi mà nói chính là chuyện tốt."

Niếp Tích cúi đầu, nặng nề mà thở dài, sau đó lấy khẩu súng hướng lên trời nổ ba tiếng.

"Tất cả dừng lại cho tôi!" Anh khàn giọng mà rống lên.

Mọi người ngừng nổ súng, nhìn về phía quan tài bên này.

Niếp Tích đứng dậy, một cước đá văng quan tài phía trước, quan tài lăn mấy cái, thảm hại mà úp trên mặt đất, nửa thi thể cũng xuất hiện.

Mọi người nhìn thấy, Niếp Tích dùng ánh mắt tràn đầy căm hận mà nhìn Niếp Nhân Hằng, trên tay phải của anh cầm một khẩu súng lục, chỉa vào Tu Nguyệt đang ngồi xổm trên mặt đất, Tu Nguyệt toàn thân run rẩy, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng hoảng sợ, mặc dù không phải là tự nhiên.

"Đừng nổ súng! Cứu tôi!" Tu Nguyệt phối hợp hô lên.

"Tất cả dừng tay! Tất cả dừng tay!" Ngoài của lễ đường truyền đến tiếng lo sợ của chồng Tu Nguyệt, trong lòng hắn nóng như lửa đốt mà chạy vào lễ đường, cùng vào còn có cha hắn Niếp Nhân Nghĩa.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện