Chương 17: Trẻ thông minh sẽ được ăn kẹo
Tôi nghĩ Tổng giám đốc Tịch nhất định là người rất có mắt nhìn người, tiêu chuẩn chọn người yêu chắc phải cao lắm!”
“Này, cô đừng nghĩ nữa, người ta kết hôn từ lâu rồi.”
“Hả?… Thật chẳng thú vị chút nào.”
“Này, cô định làm người thứ ba hả?”
“Tôi là loại người đó sao? Nhưng nói thật, sao anh ấy kết hôn sớm thế nhỉ?”
“Nói cũng đúng! Tuấn tó, lại là con nhà gia thế, tuổi đó thế mà đã kết hôn thì đúng là sớm thật.”
“Chán quá, chán quá! Ôi, mối tình đầu của tôi!”
“Haizz!”
“Giám đốc Niên, cho tôi hỏi anh câu cuối cùng nhé… Anh ấy thực sự đã kết hôn rồi sao?”
“Tất nhiên là rồi!”
“Câu hỏi cuối cùng thứ hai nữa… Liệu… có gì có thể chia cắt họ không?”
“Cơ bản là không thể.”
“Cơ bản? Vậy nghĩa là vẫn có thể có?”
“Cô nương ơi, trong tất cả các cuộc hôn nhân tan vỡ, nếu có người thay lòng đổi dạ thì tôi có thể khẳng định chắc chắn với cô rằng tuyệt đối không phải từ phía những người đàn ông chúng tôi.”
Thật đau đớn!”
Niên Ngật lắc đầu, ngước nhìn khuôn mặt nữ phó giám đốc xinh đẹp đã làm việc cùng suốt nửa năm qua, ánh mắt thể hiện niềm tiếc nuối sâu sắc.
Đúng lúc đó có người gõ cửa bước vào. Vừa nhìn thấy, Niên Ngật đã vô cùng kinh ngạc: “Sao em lại đến đây?”
“Anh ấy không có trong phòng làm việc. Thư ký Chân nói anh không bận, em có thể vào. Sorry, em có làm phiền hai người không?…” Đối phương tỏ vẻ ngại ngùng.
“Không, không, có gì đâu mà phiền.” Niên Ngật bước đến, tỏ ý mời cô ngồi xuống sofa. “Cậu ấy đang họp.� giơ tay lên xem đồng hồ: “Chắc cũng phải một lúc nữa, có cần anh vào nói với cậu ấy một tiếng không?”
“Không cần, em cũng không vội.”
Niên Ngật gật đầu: “Chiều nay em không phải đi làm sao?”
“Thời gian gần đây em xin nghỉ.”
Niên Ngật nói đùa: “Cho nên mới có thời gian qua đây kiểm tra xem ông xã làm việc ra sao phải không?”
Nghe thấy vậy, đối phương có vẻ ngại ngùng: “Không phải, là vì em đánh rơi chìa khóa nhà.”
“Không sao, không sao, một công đôi việc mà.” Niên Ngật mỉm cười. “Em có muốn uống chút gì không? Cà phê… Thôi, ca cao nóng nhé? Để anh đi lấy, em đợi một chút!”
Niên Ngật vừa đi, nữ phó giám đốc xinh đẹp kia lại bước đến, ngồi lên tay vịn của chiếc sofa, thân thiện bắt chuyện: “Cô và Giám đốc Niên là…”
Đối phương suy nghĩ xem mối quan hệ này có được coi là… “thông gia” hay không.
“Có thể nói anh ấy và Tịch Tổng của chúng tôi là quan hệ thông gia.”
“Ồ, vậy sao?!”
Nữ phó giám đốc nhìn thẳng vào mặt cô gái, dáng vẻ yêu kiều, khí chất thư thái, không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Cô đến đây tìm ông xã… Ông xã của cô là…”
Cô chưa nói hết câu thì có người bước vào, vì cửa vẫn mở nên đến cũng không cần gõ cửa, bộ âu phục tối màu được cắt may một cách khéo léo càng làm tôn thêm vẻ khôi ngô, tuấn tú có một không hai của anh, khuôn mặt điển trai, cuốn hút ấy toát lên vẻ hơi mệt mỏi sau cuộc họp căng thẳng kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ. Anh nở nụ cười rạng rỡ nhìn người con gái ngồi trên sofa rồi bước lại gần: “Đến tìm anh à?”
Người ngồi trên sofa vừa khẽ gật đầu vừa nói vẻ thành thật: “Em đánh rơi chìa khóa nhà.”
Tịch Hy Thần khẽ thở dài: “Nhất thiết phải nói ra sự thực à? Đến tìm anh không còn lý do gì nữa sao?” Anh gật đầu ra hiệu chào người nhân viên bên cạnh rồi kéo tay An Kiệt: “Mời anh ăn trưa nhé?”
“Tại sao em phải mời anh?” An Kiệt ngạc nhiên.
“Vì anh đang đói!”
Hai người họ vai kề vai, sánh bước bên nhau rời c
“Em không có tiền.”
“Em có thể vay anh.”
Sau đó, họ đi xa dần, tiếng nói chuyện không còn nghe rõ nữa.
Niên Ngật bưng hai cốc ca cao bước vào, chỉ nhìn thấy cấp dưới ngồi ngây người trên sofa, hai mắt mở to vẻ chưa hết xúc động.
“Người bị mang đi đâu rồi?”
“Hey… Cô ấy là vợ của Tịch Tổng sao?”
“Đúng thế!” Niên Ngật đưa cho cô một cốc ca cao nóng.
“Rất đẹp đôi.”
“Ờ. Chẳng phải hai chúng ta cũng rất đẹp đôi đó sao?”
Cô bất giác mỉm cười: “Phải rồi! Có điều anh có chịu ở rể, về Phúc Kiến cùng tôi không?”
Niên Ngật nhướn mày: “Chẳng phải cô đang làm việc ở đây sao?”
“Không, mục đích tôi đến đây là bắt cho được một gã trai, bắt được rồi tôi sẽ mang gã đi theo.”
Niên Ngật cười ha hả: “Mễ Tố, cô quả là thú vị.”
Có lẽ tới nơi này chỉ vì còn mang trong mình một phần hoài niệm. Nỗi nhớ nhung, hoài niệm ấy không còn đủ sức làm sống lại những tình cảm ban đầu.
Taxi không được phép tiến vào khu vực dân cư yên tĩnh, ông xuống xe, trả tiền. Sau khi đăng ký tên ở trạm gác an ninh, người bảo vệ hỏi ông tìm ai.
“Nhà họ Tịch.”
“Trong khu chúng tôi có hai nhà họ Tịch, ông muốn tìm nhà nào?”
“Vợ cậu ấy… họ Giản.”
Người bảo vệ nhìn dáng vẻ thờ ơ của ông, nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Ngôi nhà ông cần tìm nằm ở khu phía Bắc.”
Người đàn ông gật gật đầu rồi rảo bước, vừa đi được mấy bước thì người bảo vệ lại nói với theo: “Ông đi thẳng, hết con đường này rẽ trái là đến, rất dễ nhận biết, chính là ngôi nhà trong vườn trồng rất nhiều cây dành dành.”
“Cảm ơn!”
Người đàn ông dừng lại ngôi nhà được sơn hai màu xanh trắng đan xen, trong vườn trồng rất nhiều hoa trà, hoa thủy tiên, cùng một số loài hoa khác mà ông không biết tên, xung quanh hàng rào trồng rất nhiều cây dành dành. Sau cơn mưa, bầu không khí trở nên trong lành, mát mẻ, cơn gió nhẹ thoảng qua mang theo chút dư vị tươi mới, ngọt ngào.
Hoàng hôn nhẹ nhàng buông xuống. Ngoài hành lang là hai chiếc ghế mây trắng muốt, ánh đèn tường màu vàng cam mờ ảo càng làm toát lên vẻ ấm cúng.
Người đàn ông đứng lại hồi lâu rồi khẽ mở cánh cổng gỗ trước vườn hoa bước vào, vì trời vừa ngớt mưa nên bước chân trên thảm cỏ tươi còn đọng những giọt nước mát cảm giác thật êm dịu. Người đàn ông đi đến trước cửa nhà, ngập ngừng một lúc rồi nhấn chuông.
Phải rất lâu sau mới có tiếng bước chân ra mở cửa, đó là một chàng trai khôi ngô, tuấn tú mặc bộ quần áo ngủ, trên tay là cốc cà phê.
Cả hai người đều có vẻ ngạc nhiên.
“Vào trong nhà ngồi chứ ạ?” Cuối cùng, vẫn là Tịch Hy Thần lên tiếng trước.
Người đàn ông nghĩ ngợi một lát rồi cùng anh bước vào nhà.
Trong phòng khách có một khung cửa sổ sát sàn lớn, phải chiếm đến một nửa bức tường, tấm rèm cửa màu mận chín che phủ sắc vàng của ánh hoàng hôn, chiếc đèn chùm đang bật, tỏa ánh sáng mờ mờ, bên trái bức tường treo một vài chiếc khung được phủ những tấm vải mỏng, nhìn không rõ lắm, có lẽ là những bức tranh. Một bộ sofa màu be đơn giản, bên trên đặt những chiếc gối tựa màu cam đập vào mắt nhưng không hề gây cảm giác khó chịu. Đằng sau bộ sofa là một giá sách treo tường, ngay phía dưới có đặt một vài chiếc giỏ mây xinh xắn đựng vài cuốn tạp chí, tờ catalogue quảng cáo, nền nhà được trải một tấm thảm mềm mại màu trắng vươn dài đến khu vực quầy bar được trang trí theo phong cách cổ.
Tịch Hy Thần bước đến quầy bar, lấy cho ông một cốc cà phê: “Thêm đường nhé?”
“Một chút thôi, cảm ơn!” Ông bước đến chiếc sofa rồi ngồi xuống. “Con bé đâu rồi?”
Tịch Hy Thần bước đến, đưa cho ông cốc cà phê: “Đang ngủ ạ.”
“Ờ.”
“Bố về khi nào thế?” Tịch Hy Thần ngồi xuống chiếc sofa đối diện, khẽ nhấp một ngụm cà phê.
“Hôm kia.”
Tịch Hy Thần mỉm cười: “Cô ấy vẫn đợi bố. Bố ở lại ăn tối nhé?”
Người đàn ông khẽ nhếch môi cười: “Không, bố chỉ muốn đến… thăm con bé một lát thôi.”
Hy Thần vẫn giữ nụ cười trên môi: “Cô ấy sống rất tốt.”
“Bố biết.”
Khi xuống lầu, An Kiệt nhìn thấy Tịch Hy Thần đang đứng lặng trước tấm rèm cửa, một bên đã được kéo lên, ngoài trời là màn đêm tĩnh mịch bao trùm lên cảnh vật. Anh đang nhìn gì? Cô bước đến bên anh, níu lấy cánh tay anh, uống một ngụm cà phê trên tay anh: “Lạnh không anh?”
Hy Thần mỉm cười, ghé sát đầu xuống đặt lên môi cô một nụ hôn ấm áp: Anh phát hiện ra mình là một người rất hà tiện.”
An Kiệt mỉm cười: “Bây giờ anh mới biết à?”
“Nào, nói một câu: “Em yêu anh!” đi.”
An Kiệt có chút không quen, cảm giác như nghe: “Nào, gọi một tiếng đi rồi anh cho cục xương mà gặm” ấy.
Cô dè dặt: “Nào, nói một tiếng “anh yêu em” đi.”
“Anh yêu em!” Tịch Hy Thần nhìn cô, nở nụ cười ấm áp.
Chẳng lẽ mình nghĩ sai?!
Hy Thần thầm nghĩ, trẻ thông minh sẽ được ăn kẹo, cho nên khi An Kiệt còn đang đắn đo, suy nghĩ thì đứa trẻ thông minh ấy đã nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, làn môi gợi cảm khẽ hôn lên cổ cô, rồi dần dần di chuyển xuống dưới… Anh không để ý đến chuyện họ đang ở phòng khách. Không, phải là, anh vô cùng, vô cùng mong đợi.