Chương 6: Họa Trời Giáng

“Ừ, là ngươi.” Mang theo nụ cười kinh điển của hái hoa tặc,trèo đến bên cạnh hắc y nam, ánh mắt hắn sắc bén, vô cùng sắc bén, càng ngày càng sắc bén: “ngươi… ngươi muốn làm gì?”

“A, ha ha.” Giơ tay sờ sờ cằm, biểu tình này cực kỳ đặc sắc: “Theo ngươi là làm gì? Bảo bối?”

Hai tay nắm áo đen của hắn, dùng sức xé!!!

Một lúc lâu, ta sờ sờ cái mũi, khốn kiếp, dùng vải tốt vậy làm cái gì… Ngươi một đại nam nhân, TMD mặc bạc một chút sẽ chết à…

Sắc mặt hắn càng tái nhợt, ta dằn lòng chậm rãi lột từng lớp y phục quý giá, mãi cho đến khi Nhiếp Kiềm bên cạnh không nhịn được nữa truyền đến tiếng cười, ta mới bừng tỉnh đại ngộ, khốn, cực khổ như vậy làm gì, đao chỉ dùng để dọa người thôi à.

Lập tức rút ra Lưu Ly đao, sử dụng ở trên cơ thể cường tráng, phát hiện khuôn mặt người dưới thân lại biến thành màu xanh rồi!!

Nhanh chóng cắt tơ lụa ấy ra, vừa làm vừa đau lòng,giá y phục này đây cũng phải hơn mười lượng bạc a, tuyệt đối không ít hơn đâu? Trên thực tế sau này ta mới biết, hơn nhiều, tựa như vật ấy dưới đai lưng của hắn vậy…

Thân thể to lớn ngay trước mắt, nhẹ nhàng đảo qua da thịt tái nhạt, sau đó dùng đầu ngón tay gây rối sườn thắt lưng hắn, người dưới thân cười run rẩy hết cả người, sau đó cắn chặt hàm răng một chữ một chữ nói: “Lưu Ly Đạo!”

Lúc đó ta đang “công tác” bận rộn, đâu rảnh cùng hắn nói mấy lời vô ích. Tại ngực hôn một hồi, lướt qua bụng dưới hắn, chậm rãi cởi quần hắn ra.

Một tay thăm dò đi vào, hắn thở mạnh ra, lão nương cười nhẹ một tiếng: “Thế nào? Không mắng ta nữa sao?”

Hắn lại dứt khoát nhắm mắt, vểnh môi khêu gợi, mặc cho ta châm chọc khiêu khích thậm chí gãi ngứa cắn loạn cũng không rên một tiếng.

Lấy tay xoa nhẹ hồi lâu, tên kia chết cũng không lên tiếng. Lão nương mê muội, lẽ nào tân dược mất đi hiệu lực???

Lại nỗ lực thêm một hồi, uổng công như trước, khẽ cắn môi, thật muốn lão nương hy sinh sắc đẹp???

Không chịu nổi nữa, cởi áo ngoài ra, lộ ra màu sắc xanh nhạt của váy trong, đẹp thì có đẹp, nhưng mà…Ta ôm cánh tay chà xát, thật đúng là TM lạnh…

Lòng chờ mong nhìn về phía tên hắc y kia, ai dè hắn chỉ có một phản ứng: “Hừ!”

Ta giận dữ, buồn cười a buồn cười !!!!

Lập tức không cần dong dài, cúi người cúi đầu, há mồm ngậm “tiểu đệ đệ” của hắn, cảm giác người dưới thân càng thêm cứng đờ, tiếp đó cố sức giãy dụa cánh tay đang bị trói, ta liếc liếc mắt, giỡn chơi sao, đó là băng tằm tơ a, cho dù trói mười cái đầu bò còn dư sức à. Quả nhiên trên tay hắn xuất hiện mấy vệt hồng hồng, vì ma sát mà từ từ chảy máu.

Vật kia trong miệng ta lại chậm rãi nở lớn, ta rốt cục khó thở từ từ nhả ra, ặc, dường như sắc mặt của hắn càng đen lại.

“Buông!” Hắn khí tức căm phẫn, ép lên huyệt vị làm cho tơ máu theo khóe miệng từ từ chảy ra, lão nương thành thạo thổi nhẹ lên đỉnh vật to lớn kia. Nhiếp Kiềm bên kia trưng ra vẻ mặt chán ghét, cũng nhắm mắt lại, nhìn không ra sát ý.

Lần thứ hai ngậm ngay đầu vật to lớn ấy, người này mới theo ta rên rỉ, tiếp đó thắt lưng rắn chắc mạnh mẽ, theo từng cử động chậm chậm dâng lên.

“Không còn mắng nữa a?” Thanh âm của lão nương có chút mập mờ, hắn lớn tiếng nói: “Đừng vừa ngậm nó vừa nói chuyện.”

Lão nương chôn mặt ở giữa thân hắn, thắt lưng hắn di chuyển càng lúc càng nhanh, sau đó thở dốc càng ngày càng nặng nề, dần dần lão nương có phần theo không kịp, một lúc lâu, hắn to giọng thở gấp nói: “Lưu Ly, cởi bớt một tay cho ta.”

Ta trở mình nhìn hắn bằng nửa con mắt: “Không được.”

“Chỉ một tay, ta sẽ không đi.” Thanh âm hắn vậy mà hơi hòa nhã cùng hứng thú, ta rét lạnh: “Không được”

“Ngươi sợ ta?” Ánh mắt hắn mơ màng, nhưng lời nói ra lại thập phần khiêu khích.

“Sợ ngươi? Sợ ngươi cắn ta a ! ! !” Giơ tay ra trước, hắn nói: “Tay phải.”

“Còn đòi hỏi.” Lầm bầm giúp hắn cởi ra, không ngờ tay của tên này lập tức xoa lên ngực lão nương, ê ê ê, ngươi thằng nhóc này so với ta còn có thiên phú làm hái hoa tặc hơn nữa, có muốn đổi nghề hay không ???.

“Ừ….” Thấp giọng hừ một tiếng, vậy mà đặc biệt gợi cảm, nghe được trong lòng lão nương đập loạn, hắn lại ở trên bờ vai lão nương, nửa rên rỉ nửa mời gọi: “Đến đây đi.”

Thấy thằng nhãi này quả nhiên nói là làm, lão nương đang định xoay người khởi công, đột nhiên ngoài cửa sổ vang lên một tiếng vang nhỏ, cũng may lão nương phản ứng nhanh nhạy, đồng loạt ôm Lưu Ly đao nhảy bật lên.

Màu áo xanh của Lãnh Lạc đã phá cửa sổ mà vào, xin mời giải thích tại sao lại phá cửa sổ, cảm tạ.

Cho nên các đồng chí, thật sự phải tăng cường độ an toàn cho địa điểm hái hoa nha.

Thừa dịp hắn chưa đứng vững, đem mê điệp phấn trước mặt che lại, không ngờ lần này hắn giơ kiếm ra toàn bộ lấy lại, may là lão nương nhanh tay tránh được, đang vui mừng, Nhiếp Kiềm trên giường kia đột nhiên nhảy bật lên, lão nương cả kinh thiếu chút nữa bệnh tim tái phát.

Lập tức xoay người một cái thoát được kiếm phong đánh tới, thanh âm Lãnh Lạc băng giá tựa như muốn đòi mạng vang lên: “Lưu Ly Đạo! Còn ngoan cố chống lại, tội càng thêm nặng.”

Nhấp môi không nói lời nào, lần này nếu rơi vào tay Nhiếp Kiềm, hẳn là phải chết không thể nghi ngờ, nếu rơi vào tay Lãnh Lạc, sẽ bị áp tải đến Đại Lý Tự. Ừ,… ít nhất… còn có cơ hội chạy trốn.

* Đại Lý Tự : nơi thi hành và xét xử các tội phạm.)

Suy nghĩ chút, trên giường thêm một người nữa đã cư nhiên đứng dậy: “Mất hứng, thật sự là mất hứng.”

Cái này??? Cằm lão nương thiếu chút nữa rớt xuống. Ta, ta không phải là đang gặp ác mộng chứ???

Nhìn băng tằm tơ bị hắn kéo đứt, ta lại nhịn không được muốn tát vào miệng một cái.

“Trung Nguyên này, toàn “chữ hạc phẫn cầm” người khác thế sao.”

* Chữ hạc phẫn cầm: phá hoại cảnh đẹp

Hắn vừa lầm bầm, vừa lười biếng ngồi xuống: “Đáng tiếc, bản tọa còn muốn nếm thử mùi vị, ừ, quấy nhiễu ta thật không tinh tế chút nào.”

Hắn đạc biệt vô cùng ôn nhu nói ra những lời này, thật giống như đang cùng người một nhà nói chuyện phiếm, nhưng mà một mặt xuất ra Thiên Nhân Trảm. Ta lui một bước, hoàn cảnh này…

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện