Chương 33
Mình vẫn còn sống, nhưng mình đang ở địa ngục!
Kate McTiernan thu hai chân vào sát ngực, rùng mình. Cô chắc chắn mình đã bị đánh thuốc mê. Dù có cố gắng thế nào thì cảm giác run lẩy bẩy đi kèm với cơn buồn nôn cồn cào vẫn không ngừng ồ ạt xâm chiếm toàn thân cô.
Cô không biết mình đã ngủ trên sàn nhà lạnh giá bao lâu, hay lúc này là mấy giờ. Liệu hắn có đang theo dõi cô? Liệu có cái lỗ nhòm nào trong những bức tường kia? Kate gần như cảm thấy đôi mắt hắn quét khắp cơ thể mình.
Cô nhớ từng chi tiết kinh khủng gớm ghiếc của vụ hãm hiếp. Cảm giác ấy vẫn còn nguyên vẹn. Ý nghĩ bị hắn chạm vào da thịt thật ghê tởm, và những hình ảnh kinh hoàng nhất đang ám ảnh cô.
Cảm giác giận dữ, tội lỗi, bị xúc phạm cùng lúc bùng nổ trong đầu cô. Chất adrenaline mạnh mẽ dâng trào toàn thân. “Kính mừng Maria đầy ơn phúc… Đức Chúa Trời ở bên Người.” Cô nghĩ mình đã quên phải cầu nguyện như thế nào. Cô hy vọng mình sẽ không bị Chúa bỏ quên.
Đầu Kate quay cuồng. Chắc chắc hắn đang cố gắng bẻ gãy ý chí cùng sức kháng cự của cô. Đây liệu có phải là kế hoạch của hắn?
Cô phải nghĩ, bắt buộc bản thân mình phải suy nghĩ. Nhưng mọi thứ trong căn phòng không còn rõ nét. Những viên thuốc! Kate ráng đoán xem hắn đã sử dụng cái gì. Thuốc gì? Loại nào đây?...
Có lẽ đó là Forane, một loại thuốc làm giãn cơ khá mạnh được dùng cho bệnh nhân trước khi gây mê. Loại thuốc này đựng trong chai một trăm mililít, có thể xịt trực tiếp vào mặt nạn nhân, hoặc đổ lên một miếng vải rồi phủ lên mặt nạn nhân. Cô cố nhớ những biểu hiện của thuốc. Run rẩy và buồn nôn. Khô cổ. Hoạt động thần kinh suy giảm trong một đến hai ngày. Cô có những triệu chứng này! Tất cả!
Hắn là bác sĩ! Ý nghĩ đó khiến cô bàng hoàng như bị giáng một cú đấm móc. Thế nhưng lại hoàn toàn hợp lý. Còn ai có thể tiếp cận với loại thuốc như Forane?
Tại võ đường ở đồi Chapel, người ta dạy một phương pháp giúp học viên kiểm soát cảm xúc. Bạn phải ngồi trước một bức tường trống của võ đường, ngồi im dù có muốn, hay nghĩ rằng mình cần, nhúc nhích đến đâu chăng nữa.
Toàn thân Kate ướt đẫm mồ hôi, nhưng cô đã quyết tâm. Cô sẽ không bao giờ để hắn làm thui chột ý chí mình. Cô có thể mạnh mẽ đáng kinh ngạc khi cần. Nhờ thế mà cô đã tốt nghiệp trường y trong điều kiện không xu dính túi và đầy rẫy khó khăn.
Cô ngồi trong tư thế hoa sen hơn một giờ tại “phòng giam”. Cô thở nhẹ nhàng và tập trung xóa bỏ cảm giác đau đớn, buồn nôn, và vụ hãm hiếp khỏi tâm trí. Cô tập trung suy nghĩ xem tiếp theo mình sẽ phải làm gì.
Một ý tưởng đơn giản.
Bỏ trốn.