Chương 48
Sáng hôm sau xuất hiện một bí ẩn y học gây sửng sốt. Tất cả mọi người tại bệnh viện Đại học Bắc Carolina đều hoang mang, đặc biệt là tôi.
Ngay từ sáng sớm, Kate McTiernan đã bắt đầu trò chuyện được. Tôi không có mặt tại đó, nhưng hình như Craig đã ở trong phòng cô ấy lúc tảng sáng. Không may là không ai hiểu nhân chứng quan trọng của chúng tôi nói gì.
Cô bác sĩ thực tập cực kỳ thông minh đã nói sảng suốt cả buổi sáng. Có lúc cô dường như không được tỉnh táo, như thể nói nhảm vậy. Theo báo cáo của bệnh viện, cô phải trải qua những cơn rùng mình, co giật, có dấu hiệu co thắt vùng bụng và cơ.
Chiều muộn, tôi đến thăm cô. Người ta vẫn lo cô bị tổn thương não. Hầu như suốt lúc tôi ở trong phòng, cô chỉ im lặng và không hề phản ứng. Một lần, khi cô gượng nói thì chỉ có một tiếng thét kinh hoàng bật ra.
Bác sĩ phụ trách bước vào phòng khi tôi đang ở đó. Chúng tôi đã nói chuyện vài lần trong ngày. Bác sĩ Maria Ruocco không có ý định giấu tôi những thông tin quan trọng về bệnh nhân. Thực sự thì bà vô cùng tử tế và nhiệt tình. Bác sĩ Ruocco cho biết bà sẵn lòng giúp đỡ để tóm cổ được bất cứ kẻ nào hay cái gì đẩy cô bác sĩ trẻ vào tình trạng này.
Tôi ngờ rằng Kate McTiernan vẫn cho rằng mình đang bị giam giữ. Khi chứng kiến cuộc đấu tranh của cô chống lại lực lượng vô hình nào đó, tôi cảm thấy cô là một chiến sĩ xuất sắc. Tôi muốn khích lệ cô nơi phòng bệnh này.
Tôi tự nguyện ngồi với Kate McTiernan một lúc lâu. Không ai bắt tôi phải trông nom cô. Dù vậy, biết đâu cô sẽ nói gì đó. Một cụm từ, hoặc thậm chí chỉ một từ duy nhất, có thể trở thành đầu mối quan trọng trong việc truy lùng Casanova. Cái chúng tôi cần là một manh mối để từ đó triển khai mọi việc.
“Giờ cô an toàn rồi Kate ạ,” thỉnh thoảng tôi lại thì thầm. Cô dường như không nghe thấy, nhưng dù sao tôi vẫn cứ nói.
Khoảng chín giờ ba mươi tối hôm đó, tôi bỗng nảy ra một ý tưởng, một ý đồ khôn cưỡng. Nhóm bác sĩ phụ trách Kate McTiernan đã về hết. Tôi cần nói chuyện với ai đó, vì vậy tôi gọi cho FBI, thuyết phục họ để tôi gọi đến nhà bác sĩ Maria Ruocco ở gần Raleigh.
“Alex, anh vẫn còn ở trong bệnh viện sao?” Bác sĩ Ruocco hỏi khi cô nhận điện thoại. Cô có vẻ ngạc nhiên hơn là tức giận về cuộc gọi nửa đêm. Chúng tôi đã trao đổi khá lâu suốt cả ngày hôm đó. Trước đây cả hai cùng học trường Johns Hopkins. Chúng tôi cũng hỏi thăm nhau chút ít. Cô rất quan tâm đến vụ Soneji và đã đọc cuốn sách của tôi.
“Tôi ngồi đây tập trung suy nghĩ như thường lệ. Tôi đang cố nghĩ xem làm thế nào hắn lại khiến nạn nhân tê liệt như vậy.” Tôi bắt đầu nói với Maria Ruocco về giả thuyết của tôi, và những gì tôi tìm hiểu được. “Tôi nghĩ có thể hắn đã tiêm thuốc cho họ, và dùng một loại gì đó rất phức tạp. Tôi đã gọi cho phòng thí nghiệm bệnh viện hỏi về kết quả xét nghiệm độc chất trong cơ thể Kate McTiernan. Họ tìm thấy Marinol trong nước tiểu của cô ấy.”
“Marinol ư?” Bác sĩ Ruocco có vẻ ngạc nhiên, giống như tôi lúc đầu. “Hừm. Làm thế quái nào hắn có được Marinol mà tiêm cho cô ấy? Thật đáng sửng sốt. Dù vậy đó là một ý tưởng khôn ngoan. Gần như sáng suốt. Nếu hắn muốn cô ấy phục tùng thì Marinol đúng là lựa chọn không tồi.”
“Chẳng phải cái đó gây ra những chấn thương tâm lý của cô ấy ngày hôm nay sao?” tôi nói. “Cô nghĩ mà xem, những triệu chứng rùng mình, co giật, ảo giác – tất thảy đều phù hợp.”
“Có thể anh đúng, Alex ạ. Marinol! Chúa ơi. Ngừng tiêm Marinol có thể gây ra các triệu chứng tương tự như mê sảng ở người cai rượu. Nhưng làm sao hắn biết nhiều về Marinol và cả cách sử dụng thuốc đến vậy? Tôi không tin người bình thường có thể nghĩ ra được ý đó.”
Tôi cũng có băn khoăn tương tự. “Có thể hắn đang được hóa trị? Hoặc bị ung thư hành hạ. Có lẽ hắn buộc phải sử dụng Marinol. Hay hắn bị biến dạng theo cách nào đó.”
“Xem ra hắn là bác sĩ? Hoặc dược sĩ?” Bác sĩ Ruocco đưa ra thêm những dự đoán khác. Tôi cũng đã nghĩ đến các khả năng này. Thậm chí, hắn là bác sĩ ngay tại bệnh viện Đại học này cũng nên.
“Cô nghe này, cô bác sĩ thực tập yêu quý có thể cho chúng ta biết vài điều về hắn, từ đó giúp chúng ta ngăn chặn hắn. Ta có thể làm gì giúp cô ấy vượt qua khó khăn do ngưng dùng thuốc này nhanh hơn một chút hay không?”
“Hai mươi phút nữa là tôi đến chỗ anh. Hoặc sớm hơn,” Maria Ruocco nói. “Hãy xem chúng ta làm được gì để giúp cô gái tội nghiệp này thoát khỏi tình trạng mê sảng. Tôi nghĩ cả hai chúng ta đều muốn nói chuyện với Kate McTiernan.”