Chương 112

Tôi trườn ra khỏi chiếc Duster, khom mình tiến về giữa phố Franklin. Tôi đã rút khẩu Glock ra, nhưng áp sát vào chân để tránh gây chú ý. Không ai hoảng sợ và la hét vào thời điểm này. Hãy để mọi chuyện suôn sẻ một lần đi nào.

Chắc chắn hai kẻ bọn chúng đã phát hiện ra chiếc Duster theo sau từ trước đó. Tôi cũng đoán vậy. Ngay sau khi tôi đến con phố, bọn chúng lao ra từ hai bên xe tải.

Một tên bắn ba phát đạn nhanh như chớp. Pằng. Pằng. Pằng. Chỉ một trong hai tên rút súng ra. Một ý nghĩ lại lóe lên trong đầu tôi: Tôi nhớ lại cảnh tượng diễn ra chóng vánh trong rừng. Kết nối đã được thực hiện. Tôi bỗng nhận ra.

Tôi cúi xuống sau một chiếc Nissan Z màu đen đang chờ đèn xanh, hét to hết cỡ, “Cảnh sát! Cảnh sát đây! Nằm xuống. Nằm xuống đất! Ra khỏi xe!”

Hầu hết tài xế và người đi bộ đều làm như tôi nói. Về điểm này thì đồi Chapel và những con phố ở D.C khác nhau một trời một vực. Tôi liếc nhanh lên dải phân cách kim loại giữa đám xe cộ. Tôi không thấy hai kẻ giết người đâu cả.

Tôi men theo chiếc xe thể thao màu đen, lom khom còn hơn cả gập đôi người lại. Đám sinh viên cùng những người chủ cửa hàng đứng ở vỉa hè nhìn tôi đầy cảnh giác. “Cảnh sát đây! Nằm xuống. Nằm xuống. Đưa cậu bé đó ra khỏi đây ngay!” tôi hét lên.

Tôi hình dung ra những cảnh tượng kinh hoàng. Những hình ảnh lóe lên. Sampson… dao găm trên lưng, Kate… sau khi bị chúng đánh đập, cô trở thành một đống bầy nhầy đẫm máu, vô dụng. Đôi mắt sầu thảm của những người phụ nữ bị giam cầm tại căn nhà.

Tôi cúi sát đất, nhưng một trong hai con quái vật đã nhìn thấy tôi, liền giương súng bắn vào đầu tôi. Tôi và hắn gần như nổ súng cùng một lúc.

Viên đạn của hắn trúng vào gương chiếu hậu giữa chúng tôi. Nhờ vậy mà tôi được cứu sống. Tôi còn không biết viên đạn của mình trúng đâu rồi.

Tôi lại lom khom sau những chiếc xe. Mùi xăng xe khó ngửi phả ra nồng nặc. Tiếng còi cảnh sát inh ỏi phía xa cho tôi biết mình sắp được trợ giúp. Dù vậy không phải là Sampson. Không phải sự giúp đỡ tôi cần.

Chỉ cần tiếp tục tiến lên. Bằng cách nào đó không để chúng lạc khỏi tầm nhìn… cả hai bọn chúng. Hai chọi một. Tốt hơn hãy nghĩ là: hai kẻ cộng lại chỉ đáng giá một người!

Tôi tự hỏi chúng sẽ đối phó thế nào. Chúng đang nghĩ gì. Lập kế hoạch. Liệu lúc này Casanova có chỉ huy không? Hắn là ai?

Tôi thoáng ngước lên thì thấy một cảnh sát. Anh ta đứng gần góc đường và đã rút súng ra. Tôi không kịp hét lên cảnh báo anh ta.

Một khẩu súng bắn liền hai phát từ phía bên trái khiến viên cảnh sát tuần tra gục ngay xuống. Mọi người gào thét khắp phố Franklin. Đám sinh viên đại học uể oải giờ không còn thờ ơ nữa. Mấy cô gái khóc thét. Có lẽ cuối cùng họ cũng hiểu rằng tất cả đang cận kề cái chết.

“Nằm xuống!” tôi hét lên lần nữa. “Tất cả nằm xuống!”

Tôi lại cúi thấp người nấp đằng sau mấy chiếc xe, nhích từng bước một đến bên hông chiếc xe tải nhỏ. Khi tôi liếc qua tấm kim loại bạc sáng bóng tôi nhìn thấy một trong hai gã quái vật.

Tôi bắn hú họa phát đạn tiếp theo. Tôi sẵn sàng nã đạn vào bất cứ chỗ nào. Ngực, vai, phía dưới người hắn. Tôi bắn!

Bắn nghi binh đấy, đồ ngu. Xem phát đạn này đi. Viên đạn xuyên qua cả hai cánh cửa hành khách của một chiếc Ford Taurus bỏ không. Viên đạn trúng ngay trên ngực của một trong hai tên quái vật, ngay dưới cổ họng.

Hắn gục xuống như thể chân bị kéo tụt xuống đất. Tôi chạy hết tốc lực đến nơi vừa thấy hắn đứng. Ai trong số chúng bị thương? đầu tôi hỗn loạn. Còn tên kia đang ở đâu?

Tôi lao ra lao vào giữa đám xe đang đậu. Hắn biến mất rồi. Hắn không còn ở đó! Tên bị dính đạn đang ở chỗ quái nào? Tên tội phạm cáo già còn lại trốn ở đâu?

Tôi tìm thấy kẻ dính đạn. Hắn nằm sõng soài dưới cột đèn giao thông giữa phố Columbia và Franklin. Chiếc mặt nạ người chết vẫn còn trên mặt, nhưng hắn ăn mặc gần như bình thường với giày thể thao cao cổ màu trắng, quần kaki nâu, áo gió.

Tôi thấy xung quanh hắn không có khẩu súng nào. Hắn không hề động đậy, tôi biết hắn bị thương rất nặng. Tôi quỳ gối bên cạnh hắn, vừa kiểm tra xem hắn là ai vừa lia mắt nhìn quanh. Cẩn thận! Cẩn thận, tôi nhắc nhở bản thân. Tôi không nhìn thấy tên còn lại. Hắn đang ở đâu đó. Hắn biết cách nã đạn.

Tôi lột chiếc mặt nạ khỏi mặt hắn, lớp ngụy trang cuối cùng bị xé toạc. Mày không phải thần thánh. Mày chảy máu như tất cả chúng tao mà thôi.

Đó là bác sĩ Will Rudolph. Kẻ Lịch Thiệp nằm thoi thóp giữa đường phố đồi Chapel. Đôi mắt màu xanh xám đờ đẫn. Gã nằm trên vũng máu chảy ra từ động mạch.

Mọi người từ vỉa hè chen chúc lại gần hơn. Họ thở hổn hển vì sợ hãi, hoảng hốt. Đôi mắt mở to. Hầu hết bọn họ có lẽ chưa từng chứng kiến người khác chết. Tôi thì đã từng.

Tôi nâng đầu gã lên. Kẻ Lịch Thiệp. Con quái vật giết người, gây thương tích xứ Los Angeles. Gã không thể tin rằng mình đã bị bắn, không chấp nhận nổi. Đôi mắt sợ hãi đảo lia lịa nói với tôi tất cả.

“Casanova là ai?” tôi hỏi bác sĩ Will Rudolph. Tôi muốn gã phải nói ra sự thật. “Casanova là ai? Nói ngay.”

Tôi vẫn tiếp tục nhìn quanh quất đằng sau. Tên Casanova đang ở đâu? Hắn sẽ không để Rudolph chết như thế này chứ? Hai chiếc xe tuần tra cuối cùng cũng đã đến. Ba, bốn viên cảnh sát địa phương cầm súng chạy về phía tôi.

Rudolph cố tập trung ánh mắt, để nhìn tôi thật rõ, hoặc có thể nhìn đời lần cuối cùng. Một bong bóng máu sủi lên trên môi gã rồi vỡ tung .

Gã chậm chạp nói. “Mày sẽ không bao giờ tìm được anh ta.” Gã cười vào mặt tôi “Mày không đủ sức đâu, Cross. Còn lâu mới đủ. Anh ta cực giỏi.”

Cổ họng Kẻ Lịch Thiệp phát ra một tiếng tru chói tai. Tôi biết đó là tiếng nấc hấp hối của gã khi tôi đậy lại chiếc mặt nạ lên mặt con quái vật.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện