Q.1 - Chương 197: Người Thông Minh Có Đôi Khi Cũng Sẽ Giả Ngu
A Lí kinh ngạc nhìn nàng, thầm nghĩ: Tiểu Mạt Lị này, ngày thường thông minh cơ trí, lão luyện thành thục, lên mặt cụ non, giống tiểu đại nhân. Có đôi khi sẽ biểu hiện giống đứa bé đơn thuần không thể đơn thuần hơn được nữa. Giờ khắc này, liền biến thành rất không phân rõ phải trái điêu ngoa bốc đồng đại tiểu thư .
Bất quá cũng may điêu ngoa tùy hứng của nàng, chỉ biết đối với thiếu gia, người khác vô phúc hưởng. Nếu không chính mình cũng sẽ không biết dỗ trẻ nhỏ.
A Lí vào khoang thuyền, khom người nói:“Thiếu gia, hai ngày này sẽ tới Lai Châu, ta đã muốn phái người đi trước chuẩn bị.”
Tĩnh thiếu gia ngồi ngay ngắn ở trên giường, hơi hơi vuốt cằm,“Như thế cũng tốt.”
A Lí nhìn hắn một cái, muốn nói lại thôi,“Tô tiểu thư......”
Tĩnh thiếu gia hừ một tiếng, không thể rất chiều nàng, tiểu nha đầu này vừa thông minh lại quật cường, thời gian lâu đi, hắn không phải là phu quân của nàng, ngược lại là nô tài của nàng, muốn đá liền đá.
“Không cần để lý nàng ta.”
A Lí nhưng lần đầu tiên thấy Tĩnh thiếu gia đối với Tô Mạt thái độ như thế, cũng không nhiều lời, liền lui ra.
Thuyền lớn rẽ nước lướ đi, ào ào rầm nhảy ra cành hoa sóng màu trắng, Tô Mạt ghé vào trên lan can thuyền, nhìn không thấy thú vị gì, hừ, nếu hắn không để ý tới nàng, nàng cũng không để ý đến hắn.
Định chiến tranh lạnh chứ gì.
Thủy Muội sợ hãi nhìn nàng, tuy rằng Tô Mạt so với nàng nhỏ tuổi hơn, nhưng lại có một cỗ khí thế người lớn, Thủy Muội không dám đem nàng coi như đứa nhỏ, ngược lại coi giống như Tĩnh thiếu gia vậy.
“Tiểu thư, Hồ phu nhân nấu chè, ta lấy một chén cho ngươi uống được không?”
Tô Mạt cằm đặt trên tay, ghé vào thành thuyền, lắc đầu,“Không cần.”
Thủy Muội liền cũng ghé vào bên người nàng, giống phát hiện cái gì kỳ tích,“Oa, như vậy rất thú vị nha.”
Hoàng hôn dần dần tiến đến, mặt trời lặn như rớt xuống trận mưa vàng, rắc trên làn nước xanh ngọc bích, có một loại mỹ cảm tựa như ảo mộng.
Hồ Tú Hồng từ khoang giường trong thuyền đi ra, ngây người nhìn về phía tây mặt trời lặn,“Này, mặt trời muốn xuống núi, ngươi muốn tức giận tới khi nào nha.”
Hai người này, một người ở trong khoang thuyền không ra ngoài, một người ghé vào lan can thuyền dỗi.
Còn nhỏ tuổi, bộ dáng không muốn chết chớ tới gần, thật sự rất dọa người a.
Tô Mạt quyệt miệng, không nói lời nào, lại nghe Hồ Tú Hồng nói:“Ngày mai sáng sớm cập bờ ở Lai Châu, ngươi có muốn lên đó chơi không hả? nếu ngươi không nói chuyện, chúng ta tự mình đi.”
Tô Mạt hừ một tiếng.