Q.1 - Chương 321: Cung Yến Sóng Gió Liên Tục Nảy Sinh Sự Cố 06
Ngũ hoàng tử cười nói:“Phụ hoàng, xin cho Tô quốc Công làm lão sư của nhi thần đi. Có thể mời Tô quốc Công làm lão sư dạy nhi thần binh pháp cùng võ thuật. Nhi thần biết Tô quốc Công bận việc, quả quyết sẽ không lúc nào cũng quấn quít lấy, chỉ cầu hàng tháng có vài ngày chỉ đạo một chút là tốt rồi.”
Nói xong hướng Tô quốc Công lễ bái sư.
Tô Nhân Vũ bên cạnh khéo léo từ chối.
Lúc này hoàng đế cười hớ hớ nói:“Ái khanh sẽ không chối từ , lão ngũ rất hiếu học...... Văn võ cũng không nghĩ không tiến bộ.”
Hoàng quý phi mặt mày rùng mình, lập tức cười nói:“Bệ hạ, hoàng tử khác cũng đều là một lòng có chí tiến thủ. Một khi đã như vậy, thiếp đề nghị, dù sao người thân Tô gia cũng tiến cung đọc sách . Không bằng mọi người đều như nha, Tô quuốc Công muốn dạy học, liền ở Thái Học giảng, cho nhóm hoàng tử cùng công chúa cũng có thể lắng nghe lời dạy dỗ.”
Hoàng đế trầm ngâm không nói.
Tô Mạt âm thầm cười trộm, xem ra nơi nơi đều giống nhau , đấu đá trong hoàng cung cùng gia tộc lớn cũng không khác nhiều lắm, chẳng qua trong cung càng thêm tàn khốc kịch liệt, một chút vô ý sẽ chết thậm chí diệt cửu tộc thôi.
Tô Nhân Vũ con là thư đồng của thái tử, hai nhà quan hệ không giống bình thường.
Hoàng đế nếu thiên vị ngũ hoàng tử, như vậy ngũ hoàng tử lại là thông minh nhất, tự nhiên không nghĩ đặt xuống Tô quốc Công này một thế lực.
Mượn chuyện ở bên ngoài có người tập kích nàng, ngũ hoàng tử ra tay cứu giúp, Tô Nhân Vũ xem như nợ một ân tình, nay lại muốn nhờ, liền hợp lẽ.
Hoàng quý phi tự nhiên không muốn lợi ích thái tử bị hao tổn, vì thế đục nước béo cò, làm cho tất cả mọi người đi theo học.
Như thế, hòa tan tình nghĩa thầy trò, ngũ hoàng tử sẽ không có thể cùng Quốc Công có danh phận thầy trò, cũng sẽ không có thể quá mức thân cận .
Xem ra hoàng quý phi có thể làm đến hoàng quý phi, cũng không chỉ là dựa vào thế lực gia tộc đâu.
Nay Tống lão gia đã ốm chết, Tống gia là đại ca hoàng quý phi đương gia, mà hoàng đế cũng mong muốn dùng Tô quốc Công cùng nhị hoàng tử suy yếu binh quyền Tống gia.
Tô Mạt một bên tự hỏi, hơi hơi vuốt cằm.
Đại tiểu thư hiếu kỳ nói:“Mạt nhi, ngươi nghĩ cái gì vậy?”
Tô Mạt hì hì cười,“Không có gì đâu, ta suy nghĩ vào trong cung đọc sách, chơi rất tốt, nhưng cũng thực phiền toái. Phỏng chừng đòi hỏi không ít đâu.”
Đại tiểu thư khẩn trương nói:“Vẫn là đừng tới tốt hơn.”
Tô Mạt lắc đầu,“Càng mong muốn, chúng ta chỉ sợ hắn không cho phép.”