Q.3 - Chương 1545
Tô Văn Nhi vẫn khoác trên mình bộ quần áo lộng lẫy như cũ, không thua gì bộ dạng của vương phi, người bên cạnh cũng là tiền hô hậu ủng, gương mặt kiêu căng, phảng phất giống như bộ dạng của hoàng hậu.
Tô Mạt lạnh lùng nhìn nàng, suy đoán mục đích nàng tới đây, là tới thị uy? Hay là đến phá rối?
Loại nữ nhân giống như nàng, không thể đối xử tốt với người khác, dù có là tỷ muội của mình cũng vậy.
Ở trong mắt nàng, chỉ có lợi ích, chỉ có bản thân nàng, có thể lợi dụng để làm chuyện xấu liền không buông tha, đến lúc không còn giá trị lợi dụng sẽ lập tức trở mặt.
Tô Văn Nhi cảm giác được mọi người đều không chào đón nàng, trừ mấy người nhà mình ra, xung quanh đều là khách cho nên không có chào hỏi, dù là Tô Mạt cũng chỉ ngồi đó, không nhìn tới nàng.
Tô Văng Nhi hừ nhẹ một tiếng, cười nói: “Hôm nay là tiệc đính hôn của Đại tiểu thư, bản phi có ý tới chúc mừng.”
Nói xong liền khoát tay bảo người hầu đưa lễ vật lên.
Hộp gấm tinh xảo, không biết bên trong đựng cái gì.
Không đợi Tô Mạt lên tiếng, Tô Hinh Nhi lạnh lùng nói: “Đa tạ sườn phi ưu ái, đáng tiếc nơi này chúng ta không hoan nghênh ngươi.”
Sắc mặt Tô Văn Nhi sầm xuống, vẻ mặt không vui nhìn Tô Hinh Nhi, nàng là ai chứ, một chân què còn dám nói chuyện với mình?
Nàng xứng sao?
“Ta đang cùng Mạt Nhi nói chuyện!” Tô Văn Nhi sắc mặt lạnh lùng, bộ dạng cao ngạo.
Tô Hinh Nhi cũng không thèm nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Mạt Nhi sẽ không để ý tới loại người vong ân phụ nghĩa, không bằng chó mèo.
Tô Văn Nhi bị nàng chọc giận đến mức sắc mặt trắng bệch, hừ lạnh không ngừng, “Ta không thèm nói chuyện với người què. Bản phi muốn nói chính sự với Mạt Nhi.”
Lúc này Tô Mạt mới chậm rãi mỉm cười tiến lên nói: “Đáng tiếc, ta không có chuyện gì phải nói với ngươi cả. Ta không ngờ rằng ngươi đã độc ác như rắn rết, mà đầu óc cũng không tốt như vậy. Ngươi diễu võ dương oai ở phủ quốc công, ở trong cung bỏ đá xuống giếng như thế nào, chẳng lẽ đều quên hết rồi sao?”
Mặt tô Văn Nhi như bị ai đấm một quyền, vẻ mặt đủ mọi màu sắc, nàng ta bỗng nhiên cười lớn lên, “Mạt Nhi, sao muội lại nhớ những chuyện không tốt kia? Tỷ chỉ nhắc nhở muội, cứu vớt muội, nhưng cho tới bây giờ chưa bao giờ muốn bỏ đá xuống giếng.”
Tô Mạt không để ý tới nàng, nhàn nhạt nói: “Vậy nếu không còn chuyện gì, mời đi về. Dù sao, hôm nay cũng không giống ngày trước.”
Tô gia bị giám sát, Tín vương phủ cũng bị canh chừng, Tô Văn Nhi vẫn có thể ra ngoài, điều đó không đơn giản.