Q.4 - Chương 1770
Tô Mạt tỏ vẻ không hiểu, cười cười nhìn hắn, làm nũng một chút, chu đôi môi hồng nhuận ra, "Cẩn ca ca, muội nhớ đến lần huynh dẫn muội đến phía Bắc, phương hướng không giống nhau, tâm tình cũng không giống nhau rồi."
Đôi mắt Hoàng Phủ Cẩn hơi nheo lại, "Có chỗ nào không giống?"
Hắn chỉ thuận miệng hỏi, khác nhau chỗ nào bọn họ biết rất rõ.
Tô Mạt cười nhẹ, "Muội đã trưởng thành rồi!"
Ngữ điệu cực kỳ tự hào, xác định nàng đã trưởng thành rồi, đã xinh đẹp đến mức không gì sánh nổi, có thể khiến cho nam nhân bên ngoài thèm nhỏ dãi rồi.
Đôi mắt của Hoàng Phủ Cẩn tối lại, áp chế cảm giác không vui lại, liếc mắt nhìn về phía mấy tên đăng đồ tử ở thuyền bên cạnh, vậy mà vẫn còn nhìn về phía bên này, hắn hừ lạnh, búng tay vài phát, vài chỉ phong bắn ra.
Với nội lực hiện giờ của hắn, chẳng qua chỉ cách có mấy trượng, mấy nam tử trẻ tuổi kia lập tức cảm thấy điểm khác lạ, có người đau mắt, có người lại cảm thấy tay mất cảm giác, còn có người suýt rơi xuống sông, nhìn có vẻ rất chật vật.
Hoàng Phủ Cẩn hừ một tiếng, "Cho bọn họ chút giáo huấn, tránh cho không biết để mắt ở chỗ nào cho tốt."
Tô Mạt cười khanh khách, ôm lấy cổ của hắn, cả người treo trên người của hắn, "Muội như thế này rồi, huynh vẫn còn ghen sao?"
Hoàng Phủ Cẩn ôm nàng đi vào khoang thuyền, "Huynh có ghen sao?"
Mấy người Lưu Vân ở bên cạnh làm bộ như không nhìn thấy gì, chờ bọn họ đi vào trong, hai mắt Lưu Hỏa liền tỏa ra tia bát quái, lôi kéo Lan Như thì thầm nói chuyện phiếm.
Lan Nhược trợn tròn mắt nhìn hắn, "Đồ nam nhân miệng dài như đàn bà."
Lưu Hỏa hừ một tiếng, "Nếu miệng dài sao ngươi không dùng?" Khó tính muốn chết đi được.
Lưu Vân thấy sắc mặt Lan Nhược càng thêm lạnh lùng, vội vàng lên tiếng hòa giải, Lan Như cũng cười rộ lên, "Không cho ngươi chọc tỷ tỷ ta tức giận, cẩn thận chúng ta đánh ngươi bây giờ."
Lưu Vân liền sai Lưu Hỏa đi, "Đến bảo nhà thuyền cập bến, chuẩn bị một chút, chúng ta lên bờ, ở lại mấy ngày."
Lưu Hỏa vui vẻ vỗ tay một cái, "Tốt, cuối cùng cũng được lên bờ ổn định chỗ ăn ngủ, hai ngày nay cứ lắc lư mãi, thật mệt mỏi quá."
Lan Như hiếu kỳ nói: "Vì sao? Đâu có mệt mỏi gì đâu?"
Lưu Vân cười nói: "Hắn có chút say thuyền, lại sợ dọa đến người khác, lúc nào cũng phải ôm lấy cột thuyền, không mệt mỏi mới là lạ."
Lan Như che miệng cười rộ lên, "Có chút không ngờ tới."
Lưu Hỏa bất mãn nói: "Chẳng qua chỉ là say thuyền, có cái gì mà buồn cười, ta cũng không giống đàn bà nôn ra."
Lan Nhược đưa mắt nhìn hắn, "Sắc mặt ngươi trắng bệch có thể đi so với Bạch vô thường rồi."