Q.4 - Chương 1777
"Hai vị nhất định là nhị thiếu gia và tam tiểu thư của Thẩm gia, khí chất hiên ngang, mỹ mạo vô song như vậy, tất nhiên không phải nghi ngờ gì nữa." Khẩu khí của tên chưởng quỹ kia rất chắc chắn, cười tít mắt nhìn Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt, "Hai vị, tiểu nhân là ông chủ ở đây, tiểu nhân xin mời hai vị ở lại chơi một lúc, xin hai vị nể mặt."
Tô Mạt nhướn mày, thật sự là buồn cười, nếu nhị thiếu gia và tam tiểu thư của Thẩm gia thường xuyên đi ra ngoài, khoảng cách từ Ngân Châu đến Duy Dương rất xa sao?
Tú Thủy phường lại không biết?
Thế nhưng lại nhận nhầm bọn họ? E là trong đó có âm mưu gì đó.
"Thật xin lỗi, chúng ta không có hứng thú với Phi Vân cô nương, hơn nữa, mời ngài làm ơn đừng có chắn đường nữa, nếu không dù khách có dễ tính cũng sẽ nổi giận."
Tô Mạt không chút khách khí nói.
Lúc này người trong quán cũng vây lại, chắp tay hướng về phía bọn họ thi lễ, "A, thì ra là Thẩm gia nhị thiếu gia và tam tiểu thư, đã ngưỡng mộ từ lâu, tại hạ là Trương lão bản của cửa hàng lá trà trên đường."
"Tại hạ là Lý lão bản, mở tiệm vải."
"Tại hạ..."
Đám người cứ tự tiến cử mình, rất ồn ào, đều hận không thể kéo mấy người họ đến cửa hàng của mình nhìn xem, nghĩ được Thẩm gia ủng hộ.
Đôi mắt Hoàng Phủ Cẩn trầm xuống, nhìn mấy người mê đắm nhìn Tô Mạt, cố gắng nhìn rõ dung mạo của nàng qua tấm lụa mỏng, hắn hừ lạnh một tiếng, tùy ý phất tay một cái, "Tránh ra."
Mấy người đứng chắn trước mặt lập tức ngã lăn xuống đất, trên mặt không hiểu gì cả.
Hoàng Phủ Cẩn ôm vai Tô Mạt nghênh ngang đi ra ngoài.
Mấy người Lan Nhược đi sát theo sau, nối đuôi nhau đi ra ngoài.
Những người kia cuống quýt đứng dậy, cảm thấy mất mặt, sinh ra tức giận, nói: "Đây là tính tình gì chứ, cho dù là Thẩm lão gia tự mình phái tới, cũng phải cho chúng ta chút thể diện chứ. Thật sự là thế hệ sau không bằng thế hệ trước mà."
Mà ở tòa nhà đối diện, cũng là một quán trà, quy mô nhỏ hơn nhiều, hơn nữa chỉ bán trà và điểm tâm ăn vặt.
Chỗ cửa sổ lầu trên, vị tam công tử kia đang phe phẩy chiếc quạt trong tay, dương dương tự đắc mà cười.
Mấy người Tô Mạt dời khỏi trà lâu liền đi đến khách điểm lớn nhất Duy Dương nhưng cũng là bình thường nhất, Duyệt Lai khách điếm, không hề nổi bật.
Mấy người họ đặt bốn gian phòng thượng hạng, trước chuẩn bị nước ẩm để rửa mặt, sau đó bảo tiểu nhị mang một số món ăn lên phòng.
Sau khi ăn xong Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt ngồi cạnh cửa sổ trò chuyện, trong viện bóng cây rậm rạp, mấy cây trúc đào nở hoa rực rỡ, bên tường cũng đủ các loại cây, có phong lan, cỏ huyên và một số loại cây khác, loại nào cũng đang nở hoa rực rỡ.
"Mạt nhi, chắc hẳn bọn họ đã để mắt tới chúng ta rồi." Hoàng Phủ Cẩn tựa vào khung cửa sổ, chân phải duỗi thẳng, chân trái tùy ý buông xuôi, để Tô Mạt ngồi trên đùi của hắn.