Q.4 - Chương 1824
Những tên còn lại thấy huynh đệ của mình chịu nhục, mặc kệ là thường ngày chia bè kéo phái ra sao, nhìn có thuận mắt hay không, nhưng trước mặt người ngoài, đó cũng chính là mặt mũi của mình.
Lại có mấy tên khác xông lên.
Lưu Hỏa vừa định không nương tay nữa, đánh cho bọn hắn tàn phế hết, tránh dây dưa không ngớt.
Mà bên kia Ngụy An Lương cũng không bảo thuộc hạ dừng tay lại, mấy tên tùy tùng của hắn đứng ở bên cạnh cẩn thận bảo vệ.
Hắn cẩn thận quan sát công phu của Lưu Hỏa, nhưng cũng không thể nhìn ra được gì, tuy rằng Tào bang thanh thế hiển hách, nhưng cũng không phải là người giang hồ đứng đắn.
Môn phái giang hồ cùng với võ lâm tranh đấu, không liên quan gì đến bọn hắn.
Cho nên đối với một số nội tình của cao thủ võ lâm giang hồ, có một chút quái dị hắn tất nhiên ít thấy.
Mà đám người Lưu Hỏa là đi theo Diệp Tri Vân học võ.
Diệp Tri Vân này, cũng là một kỳ tài, bản thân tinh thông một cái, thì hiểu ít nhất 100 kiểu.
Bản thân hiểu 100 kiểu, thì biết ít nhất 1000 kiểu khác.
Cho nên đồ đệ của ông rất nhiều, thuộc hạ cũng rất nhiều, rất nhiều người là do ông truyền thụ võ công, nhưng mỗi người có khi lại không giống nhau.
Ngay cả Hoàng Phủ Cẩn, tuy là cũng do ông dạy, nhưng võ công của Hoàng Phủ Cẩn ông lại không học được, cho nên Hoàng Phủ Cẩn giỏi hơn ông rất nhiều.
Cũng như vậy, ông dạy Tiêu Vũ Lâu rất nhiều, nhưng võ công đó ông chỉ biết, Tiêu Vũ Lâu lại tinh thông nó, cho nên Tiêu Vũ Lâu có thể thay ông thu đồ đệ, hơn nữa còn dạy được những đồ đệ tinh thông nhất.
Võ công của Lưu Vân và Lưu Hỏa cơ bản đều do ông chỉ điểm, Hoàng Phủ Cẩn cũng chỉ cho một số, tất nhiên sẽ có sự khác biệt.
Bọn họ không đi theo con đường nào, cực kỳ hỗn tạp, nhưng tổng thể lại có thể đánh bất ngờ, có một hai chiêu khiến cho người khác khó lòng phòng bị.
Cho nên dù là Ngụy An Lương kiến thức rộng lớn, nhưng sao có thể biết được chuyện về Diệp Tri Vân.
"Ai nha, ai nha, đừng đánh đừng đánh, trời mưa to như thế này, thật sự là thời tiết tốt để giữ khách ở lại."
Đúng khi đánh nhau hăng nhất, bên ngoài có một người xông vào như chốn không người.
Người của Ngụy An Lương vốn muốn ngăn hắn lại, nhưng hắn lại giống như cá chạch mà lách được đi vào.
Mọi người nhìn hắn cảm thấy trước mắt sáng lên, người này từ trên xuống dưới là một thân quần áo trắng, vẻ mặt bất cần đời, nhưng khuôn mặt xinh đẹp lại không rảnh rỗi, nếu không cười đến mức đáng đánh đòn, vẽ lên tranh, đó chính là thần tiên để cho người thường quỳ bái.
Trên lưng hắn là một cái sọt mây, bên trong còn có mấy cây bút lông vừa thô vừa to, trên sọt còn có một tấm ngăn trên đầu có thể gập lại thường để che nắng tránh mưa.